Năm 17 tuổi, tôi lên Bangkok học cao đẳng ngành du lịch. Thực ra tôi muốn vào trường quân đội nhưng tôi thi trượt. Tôi chuyển sang ngành du lịch vì tôi muốn dẫn mọi người đi đây đó.
Năm đầu ở Bangkok, tôi sống với gia đình chị gái tôi. Anh chị tôi làm bác sĩ, có chức vụ, có tiền, và có bốn con. Nhưng họ không hạnh phúc. Mỗi ngày đi làm về, trông họ rất mệt mỏi. Không có nụ cười. Họ không đánh chửi nhau nhưng đôi khi nhiếc móc nhau những lời đau lòng. Khi tôi nhìn cuộc sống của anh chị tôi và những người xung quanh, tôi thấy hầu hết các gia đình không hạnh phúc. Lúc đó tôi đã quyết định sẽ không lập gia đình riêng.
Cạnh nhà anh chị tôi có một ông già. Ông ấy từng là quan chức lớn trong chính quyền. Sau khi nghỉ hưu, ông ấy về sống cùng con gái và con rể. Một buổi chiều, tôi đá bóng cùng cháu ngoại ông ấy ở gần đường. Lúc đó, một chiếc xe ô tô chạy qua đâm vào ông già. Ông ấy ngã xuống, kêu cứu. Cháu ông ấy nhìn, rồi ngoảnh mặt đi, tiếp tục đá bóng. Tôi chạy lại đỡ ông ấy đứng lên và giúp ông ấy vào nhà.
Sự việc này xảy ra ngay trước mắt tôi và nó làm tôi chấn động. Chấn động tận lõi tâm khảm. Thấu vào nơi nào đó rất sâu. Tim tôi nặng trĩu sau khi chứng kiến sự việc. Tôi đột nhiên nhìn tường tận chữ “vô thường” mà tôi đã nghe nhiều lần. Tôi nghĩ, “Ông ấy từng có chức vụ cao, từng rất quan trọng, nhưng sau khi nghỉ hưu, ông ấy chẳng còn là ai, chẳng còn gì. Ngay cả gia đình ông ấy cũng không thương yêu ông ấy. Rút cục, không ai quan tâm đến ông ấy cả.”
Tôi chỉ ở Bangkok một thời gian ngắn nhưng chứng kiến những chuyện đau lòng khắp nơi. Ở nhà, ở trường, ở khách sạn thực tập. Có rất ít yêu thương. Có rất ít tử tế và hạnh phúc thực sự trong khi có rất nhiều sự lợi dụng và làm nhau thương tổn. Ở khách sạn nơi tôi thực tập, cấp trên chèn cấp dưới, đồng nghiệp hãm hại nhau sau lưng. Họ nói xấu, làm khổ nhau có khi chỉ vì một cái khăn. Lúc đó, tôi đã tự hứa với mình rằng trong đời tôi, dù làm gì, tôi sẽ không bao giờ chèn ép, bắt nạt người dưới.
Bangkok thực sự là một sự mở mắt. Mỗi việc nhỏ đều như một sự đánh thức. Khi có thời gian rảnh, tôi đi bộ rất nhiều trong thành phố để nhìn, để nghe. Có lúc, tôi sống cùng với người vô gia cư dưới gầm cầu. Lúc đó, tôi cũng bắt đầu đọc sách về đạo Phật để hiểu những gì tôi chứng kiến quanh mình. Dần dần, tôi hầu như chỉ còn đọc sách Phật Pháp.
Gần tốt nghiệp cao đẳng, tôi chuyển khỏi nhà chị tôi đến sống ở chùa Raja Dhivas với sư Sopit. Sư Sopit cũng là người miền Nam. Tôi quen sư thông qua một vị sư ở làng. Chùa của sư Sopit có nhiều sư miền Nam nên tôi cảm thấy quen thuộc hơn các chùa Thái khác ở Bangkok. Ở chùa, tôi đọc rất nhiều sách pháp; nhất là sách của thiền sư Buddhadasa. Tôi đọc đi đọc lại cuốn Cẩm Nang Làm Người và cuốn Theo Chân Các Vị A-La-Hán. Tôi đặc biệt thích cuốn Cẩm Nang Làm Người. Lúc đó, tôi nghĩ, “ừ đúng, hầu hết con người nghiễm nhiên sống mà không có một cẩm nang dạy chúng ta làm người là gì, làm người như thế nào.” Trong cả hai cuốn sách này, thầy Buddhadasa đều dạy tánh không. Thẳng tánh không. Đấy là cốt tủy lời dạy của chư Phật để giải thoát.
Một đêm, sau khi đọc cuốn Cẩm Nang Làm Người, tôi tắt hết đèn trong phòng rồi ngồi yên, nhắm mắt lại…
Tôi chỉ ngồi như vậy, hoàn toàn thả lỏng.
Tôi không thiền hay làm gì đặc biệt cả. Chỉ nhắm mắt và thư giãn, giống như sắp đi ngủ.
Cảm giác rất an lạc, thoải mái.
Tôi ngồi như vậy không biết bao lâu…
Khi tôi mở mắt, một điều kỳ lạ xảy ra. Cả căn phòng bừng sáng, lung linh như có đèn neon chiếu. Tôi đã tắt hết đèn nhưng căn phòng có một thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ và tôi có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên. Lúc đó, tôi còn chưa biết đấy là một hiệu ứng của tâm hỉ. Tôi rất kinh ngạc. Tôi nghĩ “Ồ, đạo Phật hẳn phải còn nhiều điều kỳ diệu nữa”. Vậy là tôi muốn tu.
Nhưng lúc đó tôi không muốn vào chùa cạo tóc xuất gia. Tôi nghĩ thế này. “Sự thật mà chư Phật dạy thì không liên quan đến hình tướng xuất gia hay không”. Thời kỳ này, tôi đọc nhiều sách về cuộc đời Đức Phật Thích Ca, Chúa Giê-su, Mahatma Gandhi và Anagarika Dharmapala. Tôi nghĩ Chúa Giê-su là một vị đạo sĩ (Yogi). Mahatma Gandhi và Anagarika Dharmapala cũng đều là các đạo sĩ. Họ có pháp trong tâm, có sự thật trong tâm, nhưng không mang hình tướng xuất gia. Bốn người, dù hình tướng nào, cũng dành cả cuộc đời cống hiến, giúp đỡ người khác. Nếu tôi trở thành một đạo sĩ, tôi có thể tự do tu tập ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào chứ không chỉ ở chùa. Lúc đó tôi vẫn không hề nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ xuất gia. Kể cả bây giờ, tôi cũng vẫn nghĩ hình tướng không quan trọng. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, tôi rời Bangkok tới đảo Ko Samet thuộc tỉnh Rayong, vùng vịnh Thái Lan. Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu tập. Hồi sinh viên, tôi đã từng tới đảo này và thích phong cảnh ở đây. Một người bạn họa sĩ của tôi có một căn lều trên đảo; anh ấy mời tôi tới sống cùng. Tôi bắt đầu cuộc đời một đạo sĩ.
Giáo dục trẻ em
PV: Sư phụ nghĩ nên giáo dục trẻ nhỏ như thế nào là tốt nhất?
LPY: Cần phải làm gương. Điều này rất quan trọng. Cha mẹ phải thực sự là tấm gương cho con cái. Chỉ nói và muốn ở trẻ con nhưng không làm gương được thì không thể dạy trẻ con được. Chúng biết.
Đời sống thế gian
Từ lúc sinh ra, ta có thực hạnh phúc?
Khi đói mà không có ăn, ta đau bụng.
Khi cần đại tiểu tiện, ta bồn chồn.
Đi, đứng, ngồi lâu thì khiến chân đau.
Nằm ngủ nhiều thì lưng nhức mỏi.
Trời nóng, lạnh, đổi mùa, ta bức bối.
Lại còn muôn thứ bệnh bủa vây.
Ta miệt mài kiếm tiền để có ăn.
Có áo quần, có căn nhà nương náu.
Nhưng để kiếm tiền, ta phải giành phải giật.
Phải cạnh tranh, hãm hại lẫn nhau.
Một chu trình đau xót làm sao.
Rồi ăn xong ta thải ra tất cả.
Chẳng còn gì.
Nghĩ xem thân ta có thực khỏe đẹp đâu?
Chẳng bao lâu, nó bắt đầu tàn lụi.
Da sẽ nhăn nheo, mắt thì mờ tối.
Răng rụng, răng đau, lưng vẹo, lưng cong.
Đau đầu, đau bụng, đau mắt, đau răng.
Sốt, nhức, ốm o, và rồi chết.
Sau cái chết, ta còn gì?
Khi có nhà, ta thành nô lệ của cái nhà.
Phải sửa sang, chăm lo, tối ngày quét dọn.
Khi đi xa, ta bồn chồn, lo mất trộm.
Cái nhà trở thành gánh nặng ngàn cân.
Nhưng mọi thứ trên đời luôn đổi chủ thay tên.
Người đến, người đi, thay nhau làm ông chủ.
Không có ai sở hữu thực sự
Bất cứ điều gì.
Ta cũng phải chăm nuôi con cháu, vợ chồng.
Ta không thể đi đâu, không còn tự tại.
Khi họ làm chuyện suy đồi, ta buồn mãi.
Bất cứ cái gì ta có cũng làm khổ ta.
Khi ta thích một mùi vị, ta thành nô lệ của thức ăn.
Đôi khi ta cặm cụi nấu xào 3-4 tiếng.
Nhưng chỉ nửa giờ là ta ăn hết.
Và rồi rửa lau xoong nồi đến phát mệt.
Ngày hôm sau, ta ngồi xuống bồn cầu.
Thải tất cả những gì đã ăn ăn uống uống.
Rồi chất thải của ta lại trở về với đất.
Và đất này lại nuôi lúa nuôi rau.
Ta lại ăn rau lúa và lại thải ra.
Nước tiểu của ta cũng đi vào lòng đất.
Lại thành nước ngầm, ta hút lên, và uống.
Ta nghĩ rằng thịt lợn là ngon.
Thật ra lợn ăn tất cả đồ đổ bỏ
Nhưng ta vẫn thấy thịt lợn ngon bổ.
Ôi, ảo tưởng làm sao.
Này con,
Thế giới này là dòng chảy khổ đau.
Con hãy nhận ra điều đó.
Dừng lại, nhìn xem!
Như sóng biển, thế giới lên rồi xuống,
Xuống rồi lên, rồi xoáy cuộn.
Cuốn theo vạn triệu cuộc đời
Vào vòng xoáy dập dồn
Của đại dương ảo vọng.
Bị xô dạt bởi các tiếp xúc
Bị dập vùi, tung hứng bởi vô minh
Loài người hoang mang, lạc lối hoàn toàn
Trong muôn trùng lạc thú.
Bị tham lam xâu xé
Bị ràng buộc trói chân
Bị dồn thúc bởi cao ngạo tự thân
Loài người trôi lăn mãi
Trong ngục tù đời sống
Ôi, giấc đại mộng!
Tôi nghe tiếng Người gọi.
Vọng tới từ thẳm sâu
Tôi dừng phóng tưởng, quay đầu.
Chợt nhìn thấu
Sự thật cuộc đời này.
Cái thấy tôi chân thực chính ngay đây
Phải nhổ bật khổ đau từ gốc rễ
Chấm dứt vòng tử sinh nghiệt ngã.
Đau đớn sao khi dạt trôi trong sinh tử
Quăng quật, lẫn lộn vui buồn
Ngay chỗ này: vô trụ rỗng rang…
Khiêm hạ cúi mình
Đảnh lễ tự thân Phật.
Hãy canh gác tâm con
Hãy canh gác tâm
Đừng miên man, lạc lối
Biết khi nào con dừng lại.
“Đủ rồi!”
Ăn vừa đủ.
Ngủ vừa đủ.
Nói vừa đủ.
Luôn chánh niệm.
Xem muôn sự như dòng chảy tự nhiên
Mỗi sự khởi sinh từ một nguyên nhân.
Thuận cùng nhân quả
Không gì vĩnh cửu cho con bám giữ.
Thế giới thực sự cần gì?
Trong mọi thời đại,
Qua mọi chu kỳ,
Cái thế giới thực sự cần,
Luôn là sự giúp đỡ.
Là chân thành – chân thành thực sự.
Là tình thương, lòng từ.
Cốt tủy mọi tôn giáo mà thế giới phụng thờ.
Đều là yêu thương và cho đi không quản ngại.
Là buông bản thân, buông cái tôi, buông dính mắc.
Khi đó ta không màng dù lợi hay danh.
Này con,
Khi con sạch hết ảo tưởng về mình.
Không còn dính mắc với các trạng thái tâm hay thân thể.
Mà lâu nay con ảo tưởng tô vẽ
Rằng chúng chính là mình.
Khi con nhận ra mọi trạng thái thân, tâm chỉ là các trạng thái của tự nhiên
Con sẽ có thứ hạnh phúc không bao giờ vơi cạn.
Thế giới ngưỡng mộ điều gì?
Người đời coi trọng tiền.
Như thể tiền là Chúa Trời tối thượng
Như thể tiền là quả cầu ban điều ước
Họ khát khao có thật nhiều tiền.
Dù phải lao tâm khổ tứ suốt ngày đêm.
Họ vẫn say mê, không ngừng tìm kiếm.
Bất chấp phải làm tổn thương người khác.
Thế giới ngày nay rã rời, tan tác,
Vì theo đuổi tiền.
Mà đâu được đáp đền.
Tiền không hề yêu thương lại.
Tiền vừa đến tay ta liền giã biệt.
Nhanh chóng đi sang tay người.
Ta có tiền và rồi hết… triền miên.
Chỉ vì tiền, ta mất đi sáng suốt.
Đôi khi vì tiền, ta đoạt mạng người khác.
Khi bị bắt, ta một mình trả giá đắt.
Không một người quan tâm.
Tiền mặc ta chịu tội âm thầm.
Tiền chưa bao giờ là bạn bè đích thực.
Tiền là nguyên nhân nảy sinh ghen tức.
Cạnh tranh, hiềm khích, xung đột, chia ly.
Này con,
Bằng lòng với những gì mình có.
Bằng lòng với những gì mình đạt.
Có ít, con dùng ít.
Có nhiều, con cho đi.
Với lòng từ bi.
Bởi vì khi chết đi
Con chẳng thể mang theo dù một mảy.
Lá thư thứ nhất gửi những người bạn trong Pháp
Đây là lời của người-không-là
Gửi người-chưa-tới.
Hãy đi con đường bạn thấy vô hại.
Tự tin, bước đều.
Mỗi bước thuận tự nhiên.
Tấm lòng thanh sạch.
Xem mỗi cảnh mỗi việc xảy ra như hiển nhiên phải vậy.
Trải rộng tình yêu và lòng bi mẫn.
Rồi bạn sẽ thấy yên bình và tự do
Mỗi ngày mỗi lớn.