Tôi đã bắt đầu phỏng vấn thiền sư Yantra vào tất cả các buổi tối từ ngày 1/5/2019 đến ngày 14/5/2019 trước khi thiền sư trở lại rừng và tôi cũng phải đi các thành phố khác có việc. Mỗi buổi phỏng vấn kéo dài từ 1 đến 2 tiếng, tùy sức khỏe thiền sư. Có những ngày, tôi phỏng vấn cả chiều và tối. Sau này, tôi còn trở lại phỏng vấn thiền sư nhiều lần để bổ sung thông tin còn thiếu hoặc chưa rõ. Tháng 10-2019, tôi cũng theo thiền sư về chùa ở Karnchanaburi vào dịp thiền sư về thăm Thái Lan. Tuy thế, hai tuần đầu tháng 5-2019 này là hai tuần cơ bản nhất. Mỗi buổi tối, tôi phỏng vấn về một quãng đời của thiền sư. Các chương trước của cuốn sách đều được viết dựa trên các phỏng vấn này.
Buổi tối ngày 14/5/2019, chúng tôi lại bắt đầu việc phỏng vấn như thường lệ. Tối hôm đó, tôi nghĩ tôi sẽ có rất nhiều câu hỏi cho thiền sư và tôi muốn hỏi tất cả những gì cần hỏi trước khi thiền sư về rừng. Thế nhưng khi ngồi đó, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi phải cố gắng mới nghĩ ra câu hỏi. Khoảng giữa chừng cuộc phỏng vấn, sự cố gắng đầu hàng. Chúng tôi dừng lại và thiền sư bắt đầu nhắm mắt dẫn tôi thiền. Ngài biết khi nào tâm một ai đó đã sẵn sàng. Dưới đây là trích đoạn buổi nói chuyện tối hôm đó, thay cho lời kết cuốn sách này.
***
LPY: Con có thể hỏi bất cứ câu hỏi nào, bất cứ điều gì con muốn biết.
PV: Hôm qua, sư phụ nói rằng sau vụ nổ trong rừng Redwood, sư phụ trở lại bình thường. Sư phụ nói “bây giờ, ta chỉ bình thường; ta nhìn mọi thứ bình thường”…
LPY: Đúng thế, mọi thứ bình thường.
PV: Thế nào là “bình thường”?
LPY: Ta thấy mọi thứ như nhau. Chúng chỉ là vậy.
PV: Giống như những con ếch đang kêu trong vườn… cứ để chúng kêu…
LPY: Ừ, chúng hát hay chúng khóc, hãy để vậy. Tùy chúng.
PV: Như vậy sư phụ nhìn mọi thứ xảy ra đúng như nó là? Cái gì là cái đó, không thêm bớt?
LPY: Ừ.
PV: Không gì có thể quấy nhiễu sư phụ nữa?
LPY: Không.
***
PV: Sư phụ vẫn sẽ tiếp tục đi đi lại lại giữa chùa và rừng?
LPY: Ừ.
PV: Kế hoạch tiếp theo của sư phụ là gì?
LPY: Không có kế hoạch gì cả.
PV: Sư phụ nói sư phụ không muốn sống quá tuổi của Đức Phật là 80, tức là chỉ còn 12 năm nữa. 12 năm qua rất nhanh…
LPY (cười).
PV: Có điều gì sư phụ muốn làm trong 12 năm này không?
LPY: Ta không lo lắng về bất kỳ điều gì. Nếu ta có thể giúp ai thì ta giúp. Vậy thôi.
PV: Sư phụ có sợ chết một tí nào không?
LPY: Không.
PV: Sư phụ có còn sợ bất cứ điều gì không?
LPY: Không. Người ta có thể làm bất cứ điều gì với ta cũng được.
PV: Sư phụ có thể chọn ngày chết?
LPY: Ta nghĩ vậy.
PV: Và sư phụ biết sư phụ sẽ đi đâu, phải không?
LPY: Ta biết (cười).
PV: Con hy vọng sư phụ sẽ còn quay lại giúp chúng sinh.
LPY: Sadhu (cười)
PV: Khoảnh khắc ngay trước khi chết rất quan trọng, đúng không ạ?
LPY: Đúng. Nếu chúng ta bình an vào lúc cận tử thì rất tốt. Nếu sợ hãi, lo lắng thì không tốt. Thế nên cần phải tu trước khi chết. Phải tu để tâm bình an, không còn dính mắc, sợ hãi từ lúc còn sống, ngay trong đời này, chứ đừng đợi đến sau khi chết.
***
PV: Năm thứ hai của thời kỳ đạo sĩ, vị thầy tóc trắng đến nói với sư phụ rằng đã đến lúc sư phụ phải thực hiện sứ mệnh của mình. Đến bây giờ, sư phụ nghĩ mình đã thực hiện xong sứ mệnh chưa?
LPY: Ta nghĩ ta đã làm đủ. Nếu có cơ hội, ta vẫn tiếp tục làm.
PV: Với đa phần mọi người, quá khứ rất là thật và họ có ý niệm rất thật về cuộc đời họ với quá khứ, hiện tại, tương lai. Với sư phụ thì…
LPY: Nó không như vậy…
PV: Bây giờ, khi sư phụ sống đời sống hàng ngày… Giả sử khi sư phụ nghe một bài hát hay ngửi một mùi hương nào đó, ký ức có hiện lên không?
LPY: Thỉnh thoảng. Nhưng nhìn chung, hầu hết thời gian đều chỉ là ở đây, bây giờ….
PV: Sư phụ chắc chắn biết các kiếp quá khứ của mình. Kiếp này của sư phụ có gì đặc biệt hơn các kiếp khác không?
LPY: Ta không muốn nói (cười). Quá khứ là quá khứ.
***
PV: Sư phụ nói “Ta không là cái gì.”… Nghĩa là thế nào ạ?
LPY: Không là cái gì là không là cái gì (cười). Nó nghĩa là… không dính mắc vào bất cứ cái gì, kể cả vào “Ta không là cái gì”. Sự thật, ta KHÔNG LÀ CÁI GÌ, KHÔNG CÓ CÁI GÌ.
PV: Sư phụ không nói thế vì khiêm tốn phải không?
LPY: Không.
PV: Cũng không phải theo kiểu tự ti “Ôi, tôi chẳng là cái gì, tôi không có giá trị gì hết”.
LPY: Không.
PV: “Không là gì” theo nghĩa tánh không?
LPY: Đúng thế. Nó là sự thật.
PV: Sự thật của tất cả chúng ta?
LPY: Đúng, sự thật của tất cả chúng ta. Chúng ta không phải là cái gì cả.
PV: Thật khó nói với mọi người rằng họ không thực là ai. Ai cũng thấy mình là một ai đó, muốn là một ai đó đặc biệt, một ai đó quan trọng.
LPY: Đúng thế. Nhưng sự thực không có cái gì đặc biệt. Tất cả chúng ta giống hệt nhau là sinh ra, rồi lớn lên, già đi, và chết. Đấy là chu trình tự nhiên của sự sống. Tiền bạc, mọi danh hiệu, địa vị chỉ là những thứ đắp thêm vào. Là áo đắp ngoài tạm thời.
PV: Và sư phụ đã được cho rất nhiều áo.
LPY (cười).
PV: Con vẫn không hiểu. Con hiếm thấy ai mà trong một đời phải trải qua nhiều thứ khắc nghiệt như sư phụ?
LPY (cười): Rất nhiều phải không con? Cũng có thể là vì ta đã phát nguyện trả tất cả các ác nghiệp quá khứ trong đời này.
PV: Sư phụ phát nguyện như vậy lúc nào?
LPY: Từ lúc bắt đầu là đạo sĩ. Ta đã nguyện “Nguyện cho tất cả các nghiệp ác của con, bất kỳ điều gì xấu mà con từng làm trong các kiếp quá khứ đều sẽ được trả. Con sẵn sàng trả tất cả. Không cần đợi đến các kiếp sau.”
PV: Chà, để phát nguyện như vậy đòi hỏi dũng cảm lớn. Vì làm sao biết mình từng làm những chuyện ác tày trời gì trong vô lượng kiếp quá khứ.
LPY (cười): Đúng thế.
***
PV: Trong đời sư phụ, kinh nghiệm nào là bài học lớn nhất?
LPY: Vụ scandal là một bài học lớn.
PV: Nếu không có vụ scandal, sư phụ tiếp tục ở Thái, thì bây giờ có lẽ sư phụ sẽ rất, rất nổi tiếng.
LPY (cười): Có thể. Nhưng ta không muốn nổi tiếng. Tự do là điều quan trọng nhất. Quan trọng hơn bất cứ điều gì.
PV: Để tự do thì…
LPY: Thì cần giác ngộ sự thật. Tất cả các bậc giác ngộ đều tự do triệt để. Họ không dính mắc, không cần nương tựa bất cứ điều gì. Cái tự do này có sức mạnh.
PV: Đây không phải “sức mạnh” theo nghĩa người ta vẫn nghĩ phải không ạ?
LPY: Không phải.
PV: Không phải sức mạnh theo kiểu có quyền lực?
LPY: Không phải. Nếu ai vẫn còn tham muốn sức mạnh, quyền lực cá nhân, người đó vẫn còn ô nhiễm trong tâm. Sức mạnh này là giải thoát. Là không còn ô nhiễm.
PV: Sức mạnh này là sức mạnh tế độ, giúp đỡ?
LPY: Đúng thế.
***
PV: Khi sư phụ nhìn những bức ảnh của mình lúc nhỏ và lúc trẻ, sư phụ có thấy mình khác không?
LPY: Không. Ta vẫn như vậy.
PV: Nếu được làm lại, sư phụ có thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc đời mình không?
LPY: Không. Trái tim ta lúc nào cũng vẫn như vậy.
***
Và đấy là thiền sư Yantra Amaro. Một con người có trái tim lúc đầu, lúc giữa, lúc cuối như một.
Một bậc thầy mà tôi đã may mắn được biết.
Hết