Nhà tù ở San Diego

Họ nói tôi đã nói dối. Từ chính xác là “khai man giấy tờ”. Trong hồ sơ xin thẻ xanh có một câu hỏi, “Anh đã từng bị bắt?” Tôi trả lời, “Không”. Họ bảo như vậy là nói dối bởi vì tôi đã từng bị bắt ở Thái Lan. Tôi nói, không phải vậy, tôi chưa bao giờ bị bắt ở Thái Lan. Kể cả khi 300 cảnh sát tới chùa vào ngày mà tôi bị buộc xả y, họ chưa bao giờ bắt tôi. Họ cũng tìm thấy hộ chiếu Cam-pu-chia trong túi tôi. Đây là hộ chiếu mà một Phật tử làm cho tôi để đề phòng; và tôi cầm nhưng không hề định dùng. Họ nói làm giả hộ chiếu là phạm tội. Cho nên họ cho tôi vào tù. 

Nhà tù ở ngay trên nóc văn phòng di cư. Nó nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Nó là nhà tù thật. Khoảng 150 tù nhân ở đây – tất cả đều là người nhập cư và bị bắt vì các lý do liên quan đến nhập cư. Gần 90% tù nhân là người Mexico. Có vài người châu Á. Trong tù có nhiều buồng giam nhỏ và một khu chung cho tù nhân ngồi ăn và sinh hoạt. Nhà tù có phòng tập thể dục ngoài trời trên sân thượng, đầy đủ các loại máy tập thể dục. Có cả một thư viện với rất nhiều sách tôn giáo.

Tôi được ở một mình trong một buồng giam nhỏ. Buồng giam khoảng 6 mét vuông, chủ yếu để ngủ, còn mọi sinh hoạt ở khu chung. Trong buồng có một giường sắt đơn, một bồn toilet ở góc phòng. Giường có nệm mỏng, gối và khăn trải giường. Mỗi tuần họ thay khăn trải giường và vỏ gối 2 lần. Buồng giam không có cửa sổ mà có một cửa kính nhỏ trên cao để lấy sáng nhưng luôn được khóa kín.

Tôi không thể đắp y được nữa nhưng vẫn cạo tóc. Nhưng vì tôi không đắp y nên không ai biết tôi là nhà sư. Một ngày, họ hỏi tôi có muốn tham gia nhóm tôn giáo nào không. Trong tù có nhiều nhóm tôn giáo khác nhau – Thiên Chúa, đạo Hồi, đạo Phật. Vào ngày Chủ Nhật, tù nhân thuộc mỗi nhóm tôn giáo lại tập hợp để cùng cầu nguyện và chia sẻ. Tôi gia nhập nhóm đạo Phật nhưng cũng tham dự với các nhóm khác. 

Hàng ngày, nhà tù đổ chuông đánh thức tù nhân lúc 6:30 sáng. Chúng tôi xếp hàng trong phòng lớn để lấy đồ ăn sáng. Thức ăn thường là đồ ăn sáng điển hình của Mỹ: bánh mỳ, bơ, xúc xích, thịt xông khói. Tôi vẫn ăn chay nên thường chỉ ăn một ít ngũ cốc. Sau bữa sáng, tôi tập thể dục và đọc sách. Tôi đọc nhiều sách, chủ yếu là sách tôn giáo. Đến 12 giờ trưa thì ăn trưa. Chúng tôi có 1 tiếng để ăn trưa. Phải ăn nhanh. Xếp hàng, lấy đồ, rồi ăn, ăn, ăn vì họ sẽ dọn đồ ăn đi ngay. Có ít đồ ăn chay. Tôi lấy được món chay nào thì lấy, đôi khi không có gì, nhưng tôi không bao giờ thấy đói. 

Sau giờ ăn trưa là giờ nghỉ. Trong tù này, tù nhân không phải lao động như các nhà tù khác. Khoảng 5:30 chiều, họ gọi tù nhân đi tập thể dục. Ai muốn đi thì đi. Sau đó là giờ tắm. Nhà tắm là một phòng mở, có khoảng 10 vòi hoa sen lắp trên cao. Tất cả tù nhân vào tắm đều phải trần truồng toàn bộ. Mỗi người được 10 phút để tắm. Chủ yếu vào mở vòi, kỳ cọ, rồi đi ra. Họ sẽ phát quần áo tù sạch cho chúng tôi; cứ vài hôm được phát một lần. Mỗi lần được phát một cái áo, một quần dài, một quần đùi. Đến 7 giờ tối là ăn tối. Chín giờ tối đi ngủ. Trong phòng tôi có một cái đèn và tôi có thể bật lên đọc sách nhưng không được đọc quá khuya. Nếu khuya còn sáng đèn thì họ sẽ nhắc.

Thật sự, tôi thấy đời sống trong tù rất tốt. Mọi thứ đều đúng giờ. Họ muốn tù nhân khỏe mạnh nên có lịch thể dục và nhiều hoạt động cho tù nhân. Nhà tù có cả phòng khám cho tù nhân ốm. Thời kỳ ở đây, tôi rất khỏe. Ngày nào tôi cũng tập thể dục. Tôi có toàn bộ thời gian cho bản thân; không giảng pháp, không tiếp khách. Hoàn toàn tự do. Thỉnh thoảng tôi nhớ lại chuyện ở Thái nhưng không lo lắng. Bởi vì tôi đã chấp nhận nó là do nghiệp quá khứ của tôi.

Trong thời gian tôi ở tù, các đệ tử của tôi ở bên ngoài tìm luật sư cho tôi. Vụ việc của tôi không đơn giản nên phải thuê 4-5 luật sư, mỗi người chịu trách nhiệm một phần. Peter Schey là luật sư chịu trách nhiệm chuyện thẻ xanh và tị nạn. Ông ấy là một trong 10 luật sư nhân quyền giỏi nhất ở California. Ông ấy thực sự là một luật sư rất giỏi. 

Tôi ở tù khoảng 1 tháng thì ra tòa xử. Sư phụ tôi ở chùa Raja Dhivas cũng từ Bangkok sang. Sư phụ nói với tôi, “Ta già rồi, ta không ngại gì cả. Nếu giáo hội kết tội ta cũng không sao. Báo chí có kết tội, phỉ báng ta cũng không sao. Ta biết con. Ta biết con là người thế nào.” Ngoài sư phụ tôi còn có 11 nhân chứng đến làm chứng. Họ đến từ nhiều nước. Có người đến từ Bỉ, từ Yogoslavisa. Một số giáo sư, bác sĩ, luật sư từ Thái sang. Đệ tử của tôi đến chật phòng xử án. Phòng xử không đủ chỗ nên họ phải đứng bên ngoài. 

Tuy thế, ông thẩm phán không hỏi bất kỳ nhân chứng nào. Ông ấy chỉ hỏi một mình tôi. Ông ấy hỏi rất đơn giản. 

“Có đúng là có rất nhiều cảnh sát tới khi ông phải đổi y?” 

Tôi nói “Đúng”. 

“Ông có làm những điều mà họ nói là ông làm không?” 

Tôi nói “Không”. 

Ông ấy hỏi tôi khoảng 15 phút. Rồi ông ấy nói “Thế là đủ rồi”.

Sau đó, ông thẩm phán mất đến 4-5 tiếng để trình bày. Ông ấy giải thích rất cặn kẽ về từng tội danh mà người ta buộc cho tôi. Ông ấy nói rất kỹ. Tòa bắt đầu từ sáng, qua buổi trưa, sang buổi chiều. Ông thẩm phán rất giỏi và có tâm. Ông ấy không muốn có bất trắc xảy ra cho tôi sau khi ông ấy hiểu rõ câu chuyện. Cuối cùng, ông ấy kết luận tôi không có tội. Ông ấy cho tôi quyền tị nạn tại Mỹ. 

Ngày hôm đó, tôi ra tù.

Giải pháp cho thế giới

PV: Sư phụ có nghĩ thế giới này tốt đẹp hơn không?

LPY: Ta hy vọng là thế. Nhưng thật sự thì không thực tốt hơn. 

PV: Vậy có giải pháp rốt ráo nào cho thế giới này không? 

LPY: Có. Vấn đề của thế giới này đến từ lòng tham. Người ta tranh đấu, tổn thương nhau đều do tham. Con người chỉ thực sự kết thúc lòng tham khi họ nhận ra họ là ai.

PV: Thế nào là “nhận ra họ là ai”? 

LPY: Họ phải nhận ra thực sự không có gì thuộc về họ. Tất thảy mọi thứ đều chỉ là tạm. Tạm tồn tại. Tạm có. Tạm được coi là thế này, thế kia. Tạm tốt, tạm đẹp, tạm đúng, tạm quan trọng, tạm hạnh phúc. Thật sự, không cái gì là cái gì. Người ta tham vì người ta không thấu điều này. Họ không nhận ra chính họ cũng tạm và không là cái gì cả.

PV: Thật khó khiến cho người ta thấy điều đó. Ai cũng muốn là ai đó. Ai cũng muốn có, muốn được, muốn là.

LPY: Nhưng rút cục, ai cũng già và chết. Chết mà không có sự bình an. Mỗi người cần phải hỏi: Cái gì là cốt lõi cuộc đời mình? Tiền và vật chất không làm nên cái lõi đó. Chúng chỉ là một thành tố. Chúng có ích nhưng chỉ để sử dụng. Không phải lõi. Danh vọng, địa vị, sự nổi tiếng cũng vậy. Chỉ là những thứ đắp thêm. Lõi là gì? Sự thật cuộc đời này là gì?

Quotes

Khiêm nhường

Có những thứ tăng lên khi hạ xuống.
Có những thứ hạ xuống lại tăng lên.
Có những người giả bộ khiêm nhường
Để được lợi.

Nhưng khiêm nhường là ĐỨC LỚN.
Biết tôn trọng và khiêm nhường sẽ an lạc vô bờ.
Như cây lúa nặng hạt sẽ cúi thấp đầu.
Bậc trí không bao giờ kiêu căng, tự phụ.
Họ luôn khiêm hạ.

Người có địa vị cao, có chức quyền, và giàu có
Nếu họ sống giản đơn
Và biết mở tâm giúp đỡ mọi người
Họ sẽ là nơi tựa nương vĩ đại
Là động lực cho nhân loại.

Này con,
Hãy dâng hiến vì mọi người
Với lòng yêu thương thuần tịnh.
Trong bình an và trong trí tuệ.
Dầu con có gặp gian khó.
Đừng bận lòng.
Cứ cống hiến tận tâm.
Mang hạnh phúc cho người khác.
Rồi con sẽ gặp một thứ cảm xúc
Nhiệm màu, sâu sắc tuyệt vời.
Khi con giúp đỡ người, kể cả nếu con không mong cầu.
Chính con sẽ gặt an vui đích thực.

Quotes

Chạy trốn thực tại

Khi chúng ta sợ hãi thực tại
Không chấp nhận những gì xảy ra
Ta sẽ cố gắng tránh xa
Trốn chạy hoặc loay hoay che đậy.
Giả vờ chúng không tồn tại.
Nhưng chúng vẫn ở ngay đấy.
Rút cục ta vẫn muộn phiền.

Khi ta lừa dối tâm mình.
Vũ trụ vẫn thản nhiên vận hành
Và ta vẫn mặc nhiên đau khổ
Vẫn đối mặt sinh, già, bệnh, tử.
Vẫn thất vọng, não phiền.

Này con,
Nếu con nhận ra mọi hiện tượng chỉ là tự nhiên
Là vốn chỉ vậy thôi, không tự mang ý nghĩa.
Con sẽ có thể xa lìa đau khổ.
Dù có bất cứ chuyện gì, con cũng không não phiền.
Vẫn mỉm cười bình tĩnh dù ở giữa chướng duyên.

Quotes

Rút cục tất cả đều biến mất[17]

Bản giác sẵn có chánh niệm
Sẵn trí tuệ tinh khiết, không ảo tưởng thêm thắt vẽ vời
Trong mọi hoàn cảnh, bản giác không có khổ, có phiền.
Luôn bất động, tự vận hành bình thản.
Biết mà không thêm bớt vào cái biết.
Không liên quan tới điều biết hay điều chứng đắc, ngộ ra.
Trong bản giác, mọi hiện tượng đều chỉ là ảo ảnh.

Trước khi đắc là không đắc.
Trước khi có là không có.
Trước khi trở thành là không trở thành.
Mọi hiện tượng đều khởi sinh sau.
Hiện tượng đưa đến thấy biết ảo và sự dính mắc.
Nhưng rút cục, tất cả đều biến mất.
Chẳng còn lại gì, dù chỉ một mảy may.


[17] Tên gốc: Bản giác

© Copyright 2021 by Phan Viet Author.
All rights reserved.