Tôi rời Sunnataram ngày 12-9-2002. Tôi chỉ mang theo bình bát và vài cuốn sách. Chủ yếu là sách của sư phụ Buddhadasa. Một ít quần áo ấm và một cái lều.
Các đệ tử lái xe đưa tôi ra bến xe buýt Greyhound ở Escondido. Tôi lên xe một mình đi Los Angeles. Từ Los Angeles, tôi lên tàu tới Crescent City ở bắc California thì xuống tàu.
Từ thành phố, tôi đi sâu vào rừng, cách xa người và đường. Tôi không ở khu vực cắm trại vì sẽ có người thường xuyên tới đó. Tôi đi sâu vào trong. Cho đến khi tìm thấy một cây thông Redwood cổ thụ có tán rộng. Mặt đất dưới gốc cây bằng phẳng. Xung quanh không có ai. Làng gần nhất cũng khoảng 15 phút đi bộ và thưa người. Tôi quyết định dừng lại đó, cắm lều.
Lều của tôi là một cái lều vải dù nhẹ của hãng REI. Nó là lều đơn loại lớn, màu vàng đậm. Trên lều có mái che mưa, đủ để mưa không làm ướt nền đất trong lều. Tôi đào một cái rãnh vòng quanh lều để nước có thể chảy ra khi mưa xuống. Thế là ổn.
Tôi quay lại đời sống đạo sĩ như lúc tôi bắt đầu. Tôi không cạo tóc cạo râu nữa. Lúc vào rừng là lần cuối cùng tôi cạo tóc. Nhưng kể từ đó, nó cũng không bao giờ mọc dài hơn thế này. Thỉnh thoảng, tôi chỉ cần tỉa một chút nhưng không cắt. Tôi tự nấu ăn bằng một cái bếp ga du lịch. Gần lều có con suối nhỏ. Tôi lấy nước suối nấu nướng và uống. Nước suối rất trong, không có vôi. Tôi uống thẳng nước suối, không đun. Đến mùa đông, nước quá lạnh thì tôi đun ấm. Tôi cũng lấy nước suối tắm gội. Hồi còn tudong ở Thái, tôi thường tắm thác hay sông suối; không bao giờ có cảm giác lạnh. Nhưng sau tai nạn cho đến nay, tôi luôn phải tắm nước ấm. Trong rừng, khi cần tắm, tôi đun nước suối, còn thường tôi chỉ lấy khăn lau người.
Lịch hàng ngày của tôi rất đơn giản. Tôi thức dậy khi muốn dậy. Nhưng thường thì tôi dậy khoảng 5 giờ sáng, trước khi mặt trời mọc. Tôi ngồi thiền, sau đó đi bộ. Ngồi, đứng, đi, nằm… tùy ý thích. Đói thì ăn. Khát thì uống. Mệt thì nghỉ. Buồn ngủ thì ngủ. Chỉ như vậy. Mỗi ngày tôi vẫn thiền và tụng kinh 2 lần vào buổi sáng và tối. Tụng kinh khoảng 20 phút; thiền chừng 1 tiếng. Không đài, không vô tuyến, không điện thoại. Trong rừng không có điện. Tôi dùng một cái đèn dầu để thắp sáng khi cần và để giữ ấm ban đêm.
Tôi cứ sống một mình như vậy. Không nói chuyện với ai. Kể cả gia đình cũng không. Lâu lâu tôi ra làng gọi nhờ điện thoại về chùa xem sức khỏe và tinh thần sư Geng thế nào. Có khi người trong làng hỏi pháp nhưng tôi cũng không dạy. Nếu tôi dạy, họ sẽ lại dính mắc vào tôi, lại theo tôi, lại muốn tu học với tôi, và rồi lại thành chùa. Sẽ lại như cũ. Tôi không muốn vậy. Không muốn đời sống đầy lịch trình, đầy hoạt động, đầy kế hoạch như trước. Tôi chỉ muốn có thời gian một mình. Đọc và viết. Hầu hết thời gian, tôi ngồi, rồi đi bộ. Mệt thì nằm xuống. Đói thì nấu gì đó ăn. Gì cũng được. Không quan trọng. Khi nào hết thức ăn, tôi đi bộ vào làng. Tôi làm quen với Joe, Martin, và John trong làng. Khi cần gì, tôi vào làng xem một trong ba người có rảnh không thì nhờ họ đưa ra cửa hàng hoặc đưa tiền để họ mua hộ.
Trong ba năm đầu ở rừng, thú rừng thường lảng vảng quanh lều của tôi nhưng không đến gần. Có gấu, hươu, nai, và lợn rừng. Sau 3 năm, chúng bắt đầu đến gần lều. Có những con gấu đen và gấu nâu lớn. Chúng đến gần lều tìm thức ăn. Tôi treo chuối bên ngoài cho chúng ăn. Thỉnh thoảng tôi mua mật ong cho chúng. Hươu nai cũng thích chuối. Lợn rừng thì thường dũi đất kiếm giun và sâu bọ ăn. Có khi tôi thấy những con lợn rừng con mới đẻ; chúng rất xinh. Thi thoảng, tôi đi bộ sâu vào rừng nhưng không quá sâu bởi vì xương háng của tôi không cho phép leo trèo.
Tôi sống như vậy.
Ngày rồi đêm.
Ngày đến, ngày đi.
Mùa đến, mùa đi. Mùa khô rồi mưa đến, rồi lại khô hạn.
Tôi cũng không còn để ý ngày tháng nữa.
Đồng cỏ
Suốt mùa khô
Đồng cỏ và cây ngả vàng, khô trụi
Giờ đẫm mưa
Chúng bật xanh tươi tốt
Thế đó, vạn vật ôm đón mọi mùa
Không chối từ
An nhiên tồn tại
Dịu dàng, lịch lãm
Như thể khuất phục tự nhiên
Thật ra chúng rất can trường
Này con, ta cùng nhau ôm đón
Cả hạnh phúc lẫn khổ đau
Trong tỉnh thức, ân cần, không dao động
Mỉm cười can trường đương đầu muôn sự
Tự tin và cẩn trọng nghĩ suy
Luôn sẵn sàng dâng hiến hết mình
Cho thanh bình, an hoà muôn giống loại.
Gió thổi
Gió thổi trên đồng lúa
Lướt qua những rặng cây
Lả lướt đẹp tuyệt vời
Dập dờn như sóng lượn
Vạn vật như vậy đó
Khoan hoà và an vui.
Những cơn gió cứ đến
Và rồi cơn gió đi
Lúa và cây luôn biết
Khi nào cúi thấp đầu
Tri ân ngọn gió mát
Đang vi vút thổi qua
Và rồi bật thẳng đứng
Trở lại với lặng im
Cứ thế đời trôi chảy
Mỗi sự sống đứng riêng
Vẫn hoà cùng tất cả
Theo bổn phận hiến dâng
Mà không hề dính mắc
Hiến dâng rồi từ giã
Nhiệm vụ đời cao cả
Ta là lúa là cây
Là những cơn gió mát
Chiêm ngưỡng muôn sự sống
Mà không bị buộc ràng.
Pháp tiếp diễn
Sự sống tiếp diễn, biến đổi
Thế giới tiếp diễn, biến đổi
Tất thảy mọi hiện tượng theo duyên chảy trôi
Thị hiện, biến hình thành muôn kinh nghiệm
Nên cuộc đời khi khó khăn, khi dễ chịu
Luôn thay đổi, không đứng yên.
Này con,
Chấp nhận chúng tự nhiên
Không chối từ, không phủ nhận
Tiếp tục vững bước
Thẳng nguyện mình.