Trong cái khổ của con người thì rất nhiều là do dính mắc vào thân. Người ta khổ khi thân bị bệnh, đau, già. Người ta khổ vì si mê những thân thể khác.
Khi ấy tôi mới 20. Khi tôi thấy các cô gái trẻ, đôi khi nhục dục trỗi dậy. Nó không phải tình yêu. Chỉ là dục. Các vị xuất gia đều có lúc đối mặt vấn đề này, người nhiều người ít. Đó là chuyện bình thường. Dục cảm là một bản năng tự nhiên của tất cả chúng sinh dục giới, bao gồm con người.
Trước đó, tôi đã có thời gian ở với một vị thầy đặc biệt. Thầy đã già, tu rất nhiều năm. Thầy có rất nhiều thần thông. Nhưng thầy vẫn bị dục cảm quấy nhiễu. Thầy nói với tôi rằng dục cảm ở thầy rất mạnh nên thầy phải quán tử thi trong một thời gian dài. Quán tử thi có thể giúp ta thấy sự bất tịnh của thân xác; như thế ta không còn ảo tưởng rằng thân ta hay thân người khác đẹp đẽ. Đây là một pháp tu trong truyền thống Tiểu thừa ở nhiều nước.
Nhiều ngày liền, thầy ngồi yên, nhìn các xác chết phân hủy trước mặt. Thầy quan sát các xác chết từ trắng chuyển sang đen, trương lên, chảy nước, rồi nứt vỡ. Thịt da sẽ phân rã trở về đất. Ròi bọ bắt đầu ăn xác. Chúng ăn cho đến lúc chỉ còn bộ xương. Thầy ngồi quán từ lúc cái xác còn là một thân người hoàn chỉnh cho đến lúc chỉ còn là bộ xương.
Khi ấy, tôi nhớ lời vị thầy già; thế nên tôi cũng thực hành quán sự bất tịnh của thân mình. Để quán thân, có thể dùng nhiều đối tượng. Tóc, da, xương, răng, móng tay, máu, thịt, hơi thở. Đều được. Các bậc thầy khác nhau sẽ dậy tập trung quán các đối tượng khác nhau. Khi tôi quán thân, tôi thích quán da. Tôi nhìn da mình từ trắng sạch chuyển sang bẩn hôi nếu một ngày không tắm. Khi già, da sẽ nhăn nheo. Nếu lột bỏ lớp da này thì người đẹp nhất cũng không còn đẹp nữa. Bên trong da là trần trụi thịt, xương, máu, mủ. Da bao phủ, che đậy đống thịt xương máu mủ đó. Tôi quán như thế.
Và tôi quán thế này. Trước hết tôi nhìn toàn bộ thân thể mình, từ đầu tới chân, như là một tổng thể đang ngồi đó. Rồi tôi nhìn vào các bộ phận bên trong. Tôi nhìn từ xương sọ, xương sống, xương sườn, xương chân, xương tay, xuống đến xương chân, từng ngón chân. Giống như thấy nguyên bộ xương bên trong mình. Nếu mình đang ngồi, tôi nhìn mình là một bộ xương đang ngồi. Nếu mình đang đi, tôi nhìn mình là bộ xương đang đi. Bộ xương di động và đống thịt da này tự tồn tại, không theo ý muốn điều khiển của mình. Không thể ra lệnh cho xương thịt này đừng già, đừng ốm. Tôi nhìn sâu vào thân thể mình như thế – một bộ xương di động.
Rồi tôi nhìn những người xung quanh. À, những cô gái xinh đẹp, những người đàn ông bảnh bao đang đi kia. Thực ra họ chỉ là những bộ xương đang di động, được che phủ bởi lớp da bên ngoài. Thực chất chỉ là những bộ xương đang ngồi, bộ xương đang đi, bộ xương đang cười nói. Tôi quán như vậy.
Khi ta thấy người khác chỉ là bộ xương di động thì ta không thể nào phải lòng hay luyến ái ai được.
Rồi tôi đi đến một cái hang ở miền Nam Thái Lan. Tôi ở đó trong 6 tháng cùng với 18 xác chết để quán tử thi.
Khi ở trong hang với các xác chết, lúc đầu tôi cũng hơi sợ. Đây là các xác chết xin được từ bệnh viện. Có xác người già và trẻ con; xác nam và xác nữ; người thì chết bệnh, người chết tai nạn. Khi quán xác thế này, nhiều người nôn ọe, đau đầu, hoặc ngất. Tôi không bị nôn nhưng thời gian đầu cũng thấy khó chịu. Nhưng tôi vẫn kiên trì sự thực hành của mình.
Ngày này qua ngày khác, tôi quan sát các xác chết. Tôi nhìn xác chết như một tổng thể. Một thân xác đầy đủ. Rồi tôi dùng dao mổ xác, lấy nội tạng ra ngoài. Tôi tách từng thứ ra để nhìn. Gan. Tim. Phổi… Sau khi nhìn kỹ, tôi đào một cái hố trước hang để chôn nội tạng. Còn xác thì tôi trát mật ong vào bên trong để giữ xác được nhiều năm. Sau đó tôi lấy kim chỉ khâu xác chết lại. Tôi đào nền hang ở chỗ có nhiều cát để chôn xác. Tôi phủ bê tông bên trên cho khỏi có mùi và để các con thú không đào các xác chết lên.
Trước đây, tôi tu hành khắc nghiệt như vậy đó. Tôi ép mình tu tập ngày đêm. Khi đã xuất gia và trở thành thầy, tôi rất nghiêm khắc với đệ tử. Trong chùa của tôi trước đây, mỗi ngày thường là 3 thời thiền, bắt đầu từ 4 giờ sáng. Ăn chay hoàn toàn. Kể cả trứng tôi cũng không cho phép ăn. Tôi rất nghiêm. Giờ thì không. Giờ thì sby, sby. Tiếng Thái có nghĩa là “thoải mái, thoải mái”. Đói thì ăn, mệt thì ngủ. Không còn lo lắng gì nữa. Sby, sby…
Đã nhiều năm rồi, tôi không mơ ngủ. Thỉnh thoảng các hình ảnh hiện ra. Nếu tôi muốn biết một điều gì đó, các hình ảnh sẽ hiện ra cho tôi biết. Nhưng đấy không phải là mơ. Mơ nghĩa là ta vẫn còn tưởng. Mơ sẽ hết khi ta tỉnh thức hoàn toàn. Không còn vô thức nữa. Nó là tỉnh thức trong mọi trạng thái, cả lúc thức và ngủ. Lâu lắm rồi, tôi không mơ. Khi tôi ngủ, tôi chỉ ngủ.
Nhưng sự thật là thế này. Quán tử thi cũng có ích nhưng không giúp tôi diệt hết dục. Dục là một bản năng có rễ rất sâu. Nhiều năm sau đó, tôi tưởng mình đã không còn cảm giác nhục dục, nhưng một lần, khi tôi đi khất thực, một cô gái trẻ cúng dường đồ ăn cho tôi. Thông thường, khi đi khất thực, tôi không bao giờ nhìn người dâng thức ăn. Nhưng hôm đó, mắt tôi nhìn thấy tay người dâng thức ăn. Bàn tay trắng mịn. Tôi bất giác muốn nhìn mặt người dâng thức ăn. Thế là tôi ngẩng lên nhìn vào mặt cô ấy. Tâm tôi rung. Sau khi đi khất thực về, tôi cảm thấy rất thất vọng về mình. Tại sao mình thực hành như vậy mà vẫn còn động tâm? Tôi trừng phạt mình bằng cách không ăn uống 3 ngày liền. Thật là ngốc. Sự việc đó đã qua nhưng tôi vẫn còn khơi nó lên và tự trừng phạt mình. Thế rồi một buổi sáng, tôi nghe có tiếng khóc bên ngoài hang. Tôi đi ra xem ai. Hóa ra là cô gái đó. Cô ấy cũng bị động tâm. Tôi biết là tôi và cô gái đó có duyên nghiệp từ quá khứ. Khi chúng ta gặp ai có duyên nghiệp sâu dày với mình, cảm xúc có thể rất mạnh. Nếu ta không tỉnh thức thì nghiệp lực sẽ lôi ta đi theo nghiệp và sẽ gặp rắc rối.
Nhưng giờ thì hết rồi. Từ năm 2008, sau sự kiện trong rừng Redwood ở Bắc California, dục cảm chấm dứt hẳn. Tôi sẽ kể chuyện đó sau.
Dục cảm
PV: Con thấy con người làm rất nhiều điều để kiểm soát, để diệt ham muốn tình dục.
LPY: Không cần diệt nó.
PV: Con cũng nhận thấy rằng cái hạt mầm tạo ra mỗi chúng ta là sự ham muốn nhục dục xảy ra trong khoảnh khắc giao hợp và cực khoái của cha mẹ ta. Nó hàm chứa một lực ham muốn mãnh liệt gần như mù quáng. Chúng ta mang sẵn cái lực muốn rất mạnh đó từ cha mẹ.
LPY: Đức Phật nói ham muốn nhục dục đến từ tưởng của chúng ta. Còn bản năng thì đến từ cha mẹ. Chúng ta có cái nhân đó nằm sâu trong tâm thức.
PV: Vậy, đối với dục cảm thì…
LPY: Hãy nhìn sâu vào thân, vào cảm thọ, vào tâm. Nhìn thẳng vào ham muốn nhục dục đó. Khi ta nhìn thẳng vào nó, nó tự tan biến.
Thân
Dù chăm bẵm thân đến đâu
Dù phụng dưỡng thân đến mấy
Thân này vẫn già, vẫn chết
Vẫn đau ốm, vẫn hoại tan.
Này con,
Hãy thấu hiểu và hãy buông!
Thuận cùng sự thật cao cả
Thân này vô thường thế đó
Nó mặc nhiên hàm chứa khổ.
Nó thực sự chẳng của con.
Nếu thân này thuộc về con
Hãy bảo nó đừng mệt mỏi
Đừng đau, cũng đừng phát khởi
Hết ốm yếu lại đớn đau.
Hãy xem thân có nghe đâu
Dù thân đôi khi thoải mái
Rút cục thân luôn bất toại
Loay hoay khổ sở tứ bề
Không bao giờ hết nhiêu khê.
Không bao giờ thực an ổn.
Nhưng tâm có thể không khổ.
Có thể giải thoát, xả ly.
Lành thay khi con biết đi
Con đường giúp tâm hết khổ.
Cẩn thận tâm con khi tiếp xúc người khác giới [3]
Hãy cẩn thận tâm con
Khi tiếp xúc người khác giới
Đừng để khởi lòng tham có được người ấy.
Nếu không con sẽ tràn ngập ghen tuông.
Sự ghen tuông bao hàm luyến ái, khát thèm.
Hôn nhân sẽ đi kèm nhiều hệ lụy.
Khổ đau sẽ nảy sinh từ đó.
Người không gia đình là người may mắn, tự do.
Một tiếp xúc gần giữa người nữ và người nam.
Cũng mang hiểm nguy như hai điện cực.
Có thể cháy, chập khi xúc chạm.
Thế nên đừng đến quá gần, đừng tiếp xúc quá lâu.
Đừng để tâm con bị say đắm, ưu sầu.
Cẩn thận tâm con đó.
Ôi, tại sao trái tim bất kham quá vậy?
“Ôi, tại sao trái tim con trở nên bất kham quá vậy?”
Này con, đừng nản chí!
Hãy tiếp tục làm điều thiện.
Có vấn đề không nghĩa là có khổ
Nhưng có khổ tức là có vấn đề.
Tất cả chúng ta đều đối mặt khó khăn
Theo muôn hình muôn vẻ.
Nhưng con nhớ nhé:
Mọi vấn đề đều bắt nguồn từ thái độ
Từ cảm giác của chính ta.
Ta cảm thấy mình có vấn đề
Ngay cả khi đang ngập tràn của cải
Đầy tiếng tăm và sự kính ngưỡng
Đầy sự ngợi ca, quyền lực, và công chúng vây quanh
Đầy sắc đẹp, sức mạnh, sự oai phong.
Vậy mà thẳm sâu, ta cảm thấy một mình đơn độc.
Thấy vô nghĩa, hoang mang vô cùng tận.
Đôi khi tuyệt vọng, đau khổ tột cùng.
Chẳng thiết điều gì.
Này con,
Hãy dừng lại, nhìn vào dòng cảm xúc.
Nhìn vào vận hành của trái tim con.
Con sẽ hiểu ra quy luật của nó
Khi đã có cái nhìn sáng tỏ.
Con sẽ thấy mỗi hiện tượng xảy ra chỉ là một khúc nhỏ.
Trong dòng chảy vô tận của tự nhiên.
Cứ theo duyên mà hợp và tan.
Chúng ta chỉ là hạt bụi.
Trong cái vô tận
Luôn biến chuyển, vần xoay.
Con tìm đâu cái vĩnh cửu đứng im?
Mà con gọi là TÔI?
Đâu là cái thuộc về con vĩnh viễn?
Mọi thứ đang luôn biến thành thứ khác.
Thành KHÔNG.
TÔI thật sự là KHÔNG!
Nào con,
Đừng để thời gian vuột trôi mà không làm điều thiện.
Lấp đầy hiện tại bằng những duyên lành.
Hãy sống tỉnh giác, tỏ tường.
Phiền não từ đâu ra? [4]
Phiền não từ đâu ra?
Phiền não xảy ra trong tâm tưởng.
Thế nên cần giải quyết nơi tâm trước.
Ngoài tâm, phiền não không hiện hữu bất cứ đâu.
Có người khi phiền não tự làm mình khổ đau
Họ tự kết liễu mình bằng súng, dây thừng, hay thuốc độc.
Ôi, sao mà ngu ngốc!
Phiền não đâu trú nơi thân.
Nếu thân có thể cất lời, nó sẽ kêu lên:
“Tại sao anh lại làm tôi thương tổn?
Tôi chỉ là tế bào và xương cốt.
Hãy để tôi phục vụ cho anh.
Làm việc thiện, mang lợi ích cho mình.
Và lợi lạc cho toàn thế giới.
Trước khi tôi trở nên già, ốm đau, rồi tàn hoại.
Đừng ngu khờ mà làm tổn thương tôi”.
Chánh niệm bảo hộ thế giới
Bất kỳ ai không trưởng dưỡng chánh niệm.
Dù họ có là ai, tỷ phú hay triệu phú.
Là quý tộc, hay người đầy chức vụ.
Một vị vua hay một đại vương.
Dù địa vị của họ rất cao sang.
Không tỉnh thức, họ tuyệt nhiên không thể
Tự do trước đau khổ.
[3] Tên gốc: Cẩn thận tâm con.
[4] Tên gốc: Tâm phiền não