Thế rồi năm 2000, tai nạn ô tô xảy ra.
Tôi đã biết trước về tai nạn này. Một thời gian trước chuyến đi hoằng pháp hàng năm quanh nước Mỹ, vào một đêm, tôi ngồi thiền và nhìn thấy tai nạn. Tôi thấy cảnh ô tô đâm vào nhau.
Tuy thế tôi không nói với ai chuyện này. Tôi cũng không hủy chuyến đi bởi vì chúng tôi đã chuẩn bị cả năm và sẵn sàng lên đường. Nhiều người đang chờ đợi. Tôi muốn đi thăm mọi người, muốn giúp mọi người. Tôi nghĩ, nếu tai nạn xảy ra, cũng không sao cả. Coi như tôi trả nghiệp cũ. Tôi không sợ. Cũng giống như khi tôi đi Miến Điện. Thầy tôi – Luang Pu Suk – nói với tôi, “Con đi Miến Điện thì con có thể bị vào tù.” Nhưng tôi nói “Không sao, nếu chuyện đó xảy ra thì cứ để nó xảy ra.” Và thầy tôi đã đúng. Tôi bị vào tù.
Buổi tối trước ngày lên đường, tôi gọi điện cho công ty bảo hiểm để mua bảo hiểm toàn phần. Cả đời tôi chưa bao giờ để ý chuyện bảo hiểm. Nhưng hôm đó, tôi quyết định mua bảo hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì bảo hiểm sẽ trang trải và không phải phiền đến ai. Sau này, bảo hiểm không đồng ý trả tiền. Họ nói rằng tôi mua bảo hiểm chưa đủ lâu để được hưởng đền bù.
Chúng tôi có 14 người, đi 4 xe. Đấy là chuyến đi hoằng pháp lớn nhất từ lúc tôi sang Mỹ. Từ Sunnataram, chúng tôi đi Texas rồi đi dọc miền Nam, lên North Carolina và đi về các bang phía Bắc. Các đệ tử của tôi lái trong suốt thời gian này. Mọi việc đều suôn sẻ. Chuyến đi rất lợi lạc.
Ngày hôm đó, chúng tôi đang ở gần biên giới giữa bang Minnesota và South Dakota. Thị trấn đó có tên Maseo. Nó khá nhỏ, nằm xa các thành phố. Lúc đó, chúng tôi vừa ăn trưa xong – một bữa trưa lớn. Winai lái một xe ở trước mặt tôi. Sư Geng ngồi cùng xe với Winai. Xe chở nhiều sách và băng đĩa giảng pháp để phát cho mọi người. Chúng tôi mang theo cả máy chiếu và máy photocopy. Xe nặng.
Sau giờ cơm trưa, Winai buồn ngủ. Tôi thấy xe của Winai loạng choạng trên đường, rồi lạng ra vệ đường. Tôi bảo xe tôi bấm còi cho Winai dừng lại. Tôi đi tới ô tô của Winai, bảo cậu ấy sang xe tôi ngủ một lúc, tôi sẽ lái thay. Winai bảo không sao, cậu ấy lái được nhưng tôi nhất định bắt cậu ấy nghỉ. Tôi biết Winai mệt. Thực ra cả đoàn đều mệt bởi vì tối hôm trước, chúng tôi đã thức rất khuya nói pháp. Bình thường tôi đi ngủ khoảng nửa đêm nhưng đêm đó, 4 giờ sáng tôi mới đi ngủ vì có một vị tăng muốn hỏi pháp. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu và rất sâu về pháp. Ngày hôm đó, tôi hơi mệt, nhất là sau bữa ăn trưa. Nhưng tôi vẫn muốn lái hộ cho Winai nghỉ một lúc. Thế nên tôi nhất quyết bảo Winai sang xe tôi ngủ. Chúng tôi có 4 xe nhưng chỉ có 5 người biết lái xe, gồm cả tôi.
Cuối cùng thì Winai cũng chịu để tôi lái. Sư Geng ở lại trong xe cùng với tôi. Chúng tôi lại lên đường.
Khoảng 15 phút sau, tai nạn xảy ra.
Chỗ đó là ngã tư giữa một đường chính và một đường phụ. Họ có biển Stop nhưng cái biển đã bị đâm nghiêng nên không dễ nhìn. Tôi lái xe nhanh, khoảng 80 dặm mỗi giờ. Xe kia là một chiếc Chevy Saloon, cũng chạy rất nhanh. Xe Chevy ở đường chính, chúng tôi ở đường phụ. Khi tai nạn xảy ra, người lái xe Chevy đang cắm tai nghe để nghe nhạc và lái nhanh. Còn tôi thì lúc đó bị tình trạng ngủ thiếp đi; họ gọi là bị “black out”. Hai mắt tôi vẫn mở, tay cầm vô lăng nhưng thực tế là bên trong đã thiếp ngủ. Cho nên khoảnh khắc mà hai xe đâm vào nhau, tôi không hề biết.
Sau này các đệ tử ngồi ở xe phía sau kể lại cho tôi. Họ thấy hai xe đâm vuông góc vào nhau. Xe của tôi đâm thẳng vào chiếc Chevy, lộn nhiều vòng và lật úp. Người tôi bay qua cửa kính ra khỏi xe mặc dù tôi có thắt dây an toàn. Sư Geng thì bị kẹt trong xe lật úp. Còn người lái chiếc Chevy là một cô gái. Cô ấy chết ngay trong tai nạn.
Tôi rơi khỏi xe xuống ruộng bên lề đường. Lúc này tôi tỉnh lại và đau vô cùng. Toàn thân tôi bị thương. Khắp người đẫm máu. Mảnh kính vụn găm khắp mặt nhưng may không vào mắt. Tôi vẫn đủ tỉnh để nhận ra các đệ tử vây quanh. Ai đó gọi 911. Thời đó điện thoại di động rất hiếm, chỉ một số người có loại điện thoại di động lớn bằng viên gạch. Khu vực tai nạn lại xa khu dân cư và bệnh viện. Chúng tôi gọi 911 nhưng phải hơn 1 tiếng xe cứu thương mới tới nơi. Khi xe tới, tôi đã bất tỉnh vì mất nhiều máu.
Tôi hôn mê suốt 10 ngày sau đó. Không hề biết gì. Các đệ tử của tôi kể lại rằng xe cứu thương tới, đưa tôi và sư Geng vào bệnh viện gần nhất nhưng bệnh viện này không đủ phương tiện cứu chữa. Họ phải dùng máy bay trực thăng đưa tôi tới cấp cứu ở một bệnh viện Thiên Chúa Giáo lớn tại thành phố khác. Bệnh viện có tên McCanan. Nếu hôm đó họ không dùng trực thăng đưa tôi đi cấp cứu thì chắc chắn tôi đã chết.
Bác sĩ nói tôi bị rách lá lách, vỡ háng, gãy xương sườn, gãy xương đùi, gãy xương ống chân. Tôi không nhớ hết những gì bác sĩ nói. Gãy, dập, vỡ, rách rất nhiều thứ. Họ phải mổ và thay toàn bộ khớp háng bằng titan. Xương, khớp nào vỡ cũng phải thay, nối. Họ làm nhiều phẫu thuật trong lúc tôi hôn mê. Khi tỉnh dậy, tôi bị mất trí nhớ hoàn toàn. Anh trai tôi từ Thái Lan bay sang, tôi nhìn nhưng không biết là ai. Thị giả của tôi đến, tôi cũng không nhớ. Tôi cũng không nói được.
Khoảng một tháng sau, trí nhớ của tôi bắt đầu hồi phục từng chút. Các bác sĩ đều ngạc nhiên. Họ không hề hy vọng tôi sẽ hồi phục nhanh thế bởi vì não của tôi gần như chết trong 10 ngày hôn mê. Tôi bắt đầu học đi trở lại, từng bước như một đứa trẻ. Tôi cũng phải học nói trở lại, như một đứa trẻ.
Dầu sao, tôi cũng còn sống. Cô gái ở xe kia thì không may mắn như vậy. Cô ấy chết trong tai nạn. Còn sư Geng; mặt mũi và người cậu ấy không bị thương gì nặng; có điều, tủy sống của cậu ấy bị tổn thương hoàn toàn. Lưng cậu ấy bị gãy khi xe lộn ngược. Các bác sĩ đã phẫu thuật tủy sống nhưng không cứu được. Cậu ấy sẽ phải ngồi xe lăn cả đời.
Lúc đầu sư Geng rất buồn. Cậu ấy biết đó chỉ là tai nạn. Không ai muốn tai nạn xảy ra. Nhưng cậu ấy vẫn buồn. Đó là điều dễ hiểu. Sau tai nạn, tôi nói chuyện với cậu ấy rất nhiều. Tôi động viên cậu ấy, nhắc cậu ấy tập thể dục hàng ngày để cải thiện tình hình. Nếu hồi đó mà cậu ấy không nghị lực thì cậu ấy đã không được như ngày hôm nay. Bây giờ, cậu ấy vẫn ngồi xe lăn nhưng trí tuệ rất sắc bén. Phần thân trên của cậu ấy rất khỏe vì ngày nào cũng tập thể dục. Phần thân dưới bây giờ cũng đỡ hơn. Trước đây, cậu ấy không hề có cảm giác ở toàn bộ thân dưới. Phải có người giúp cậu ấy đại tiện, tiểu tiện hàng ngày. Bây giờ khi đi toilet, cậu ấy có thể tự cảm nhận. Cậu ấy vẫn tiếp tục thử nhiều phương pháp chữa bệnh khác nhau. Cậu ấy rất lạc quan.
Tôi nằm bệnh viện khoảng 2 tháng. Khi tôi ra viện, họ đưa tôi hóa đơn viện phí 200 ngàn đô-la. Ở thời điểm đó, khoản tiền này rất lớn. Bác sĩ bảo tôi, “Đừng lo. Bệnh viện có ngân sách dành cho những trường hợp thế này.” Nhưng rồi một số Phật tử và một số vị giấu tên cùng nhau cúng dường tiền viện phí. Những người giấu tên hầu hết là người Thiên Chúa giáo. Họ biết tôi và muốn giúp tôi nhưng họ giấu tên.
Một trong những bác sĩ điều trị cho tôi là người gốc Á. Ông ấy rất tốt bụng. Sau khi tôi ra viện, ông ấy mời tôi về sống ở nhà ông ấy một tháng để trị liệu thêm. Lúc này chúng tôi vẫn ở Minnesota chứ chưa về chùa. Tôi cùng khoảng 10 chư tăng và Phật tử ở nhà ông ấy suốt một tháng. Ông ấy nói “Đừng lo gì cả, cứ sống ở nhà tôi”. Thực sự là một con người tốt bụng.
Ngày tôi ra khỏi bệnh viện, họ đưa tôi ra tòa bởi vì cô gái kia đã chết trong tai nạn. Cô ấy là sinh viên đại học. Lại là con một. Bố mẹ cô ấy đến tòa nhưng không thèm nhìn tôi. Họ giận tôi lắm. Tôi hiểu. Tôi muốn đến nói chuyện với họ nhưng họ không muốn. Họ rất buồn. Tôi cũng rất buồn. Tôi không thể hiện cho ai biết nhưng tôi rất buồn. Tôi rất thất vọng. Bởi vì tôi đã làm cô ấy chết. Dù tôi không muốn nhưng nó đã xảy ra.
Ở phiên tòa, họ hỏi tôi có nhận tội không. Tôi nhận tội. Tôi nói, “Là lỗi của tôi.” Tôi bị kết án “lái xe bất cẩn”. Họ tuyên án 2 tháng tù. Lần thứ hai, tôi bị phạt tù ở Mỹ. Nhưng họ không bắt tôi ngồi tù. Đổi lại, họ yêu cầu tôi dạy thiền hàng tuần cho cộng đồng để bù vào thời gian ngồi tù.
Sư Pisit
PV: Lúc đó sư ngồi ở xe phía sau xe sư phụ?
Sư Pisit: Ừ.
PV: Sư nhìn thấy gì?
Sư Pisit: Hai xe đâm thẳng vào nhau. Xe của sư phụ lộn vòng tròn mấy vòng liền rồi lật úp. Y của sư phụ bay ra phấp phới. Sư phụ bị đập vào cột điện rồi rơi xuống ruộng.
PV: Sư phụ bị đập vào cột điện?
Sư Pisit: Ừ, sư phụ bị đập vào cột điện.
PV: Có những ai ở đó với sư phụ?
Sư Pisit: Tất cả mọi người nhưng không ai dám chạm vào sư phụ, sợ làm gãy xương thêm hoặc trẹo cột sống. Chỉ có thể để sư phụ nằm yên đó. Toàn thân sư phụ và mặt đỏ máu.
Đi qua
PV: Con vẫn không thể hiểu. Tại sao lại có nhiều chuyện xảy ra với sư phụ như vậy?
LPY: Rất nhiều phải không con (cười)? Chắc ta đã làm nhiều điều xấu trong kiếp quá khứ.
PV: Vậy có thể làm gì khi nghiệp cũ đến?
LPY: Chỉ có thể học từ chúng và để chúng đi qua.
PV: Nhưng thật sự là trong một đời, sư phụ trải qua quá nhiều kinh nghiệm mà một người thường phải cộng lại từ rất nhiều đời. Tại sao vậy?
LPY: Cũng có thể vì ta đã phát nguyện trả tất cả nghiệp quá khứ trong một đời này. Không cần đợi đến kiếp sau để trả.
Sư Geng
PV: Như vậy là lúc đó sư phụ thì bay ra khỏi xe còn sư thì tắc lại trong xe?
Sư Geng: Không, tôi cũng bay ra…
PV: Thật ạ?
Sư Geng: Ừ… trong giấc mơ của tôi… haha
PV: Trời đất! Vậy là sư phụ thì bay ra còn sư thì tắc lại trong xe…
Sư Geng: Ừ, lúc đó tôi nói với sư phụ “Con đi với sư phụ được không?” Sư phụ bảo “Không được, con ở lại đây đi”.
PV: Thật ạ?
Sư Geng: Thật… trong giấc mơ của tôi… Hahaha, cô thật là dễ bị lừa quá… Hahaha…
***
PV: Nếu chỉ được dùng một từ để nói về sư phụ, sư sẽ dùng từ gì?
Sư Geng: Tuyệt vời!
Người đau khổ
Chúng ta khổ
Bởi không chấp nhận sự thật.
Ta giấu diếm lỗi mình
Rồi tự dấn thân vào con đường sai trái
Nhưng nếu ta can đảm
Bày tỏ lỗi
Chấp nhận sự thật
Và chân thành sửa đổi
Ta sẽ tiếp tục tiến lên
Được bậc trí ca tụng.
Người nào chạy trốn sự việc
Vẫn không thể trốn tâm mình
Trốn tránh là sai lầm.
Là việc làm của kẻ ngốc.
Bậc trí không bao giờ trốn tâm.
Không bao giờ tránh việc.
Họ đủ vững vàng, thấu biết
Để đương đầu muôn sự ngược xuôi.
Này con,
Hãy nuôi lớn lòng dũng cảm
Tự tin đối diện muôn duyên.
Khi thân con bị đau,
Hãy để tâm con không khổ.
Khi thân con dường bốc lửa,
Hãy để tâm con không cháy theo.
Kể cả khi muôn trùng gian khó bủa vây,
Hãy để tâm con không khốn khó.
Phiền não không phải điều xấu[20]
Này con,
Phiền não không phải điều xấu
Con không cần sợ những phiền não của mình
Nhưng cũng đừng đắm chìm.
Phiền não chỉ là một phần tự nhiên trong cuộc sống
Phiền não đã tồn tại rất lâu trong thế giới
Phiền não liên tục lưu thông và biến chuyển không ngừng
Theo quy luật tự nhiên: nó hàm chứa khổ và vô thường
Nhưng nó cũng vô ngã nên không thực sự thuộc về ai cả.
Do ảo tưởng, ta thấy phiền não là của mình
Rồi nảy sinh, chồng thêm lên những thứ không thiện lành.
Ta đặt cho phiền não nhiều cái tên rồi nảy sinh yêu ghét.
Này con,
Đừng trốn chạy các hiện tượng tự nhiên
Nhận biết rõ ràng những vẽ vời của tưởng
Đừng để ý nghĩ cứ tự do sinh trưởng
Hãy nhìn xuyên tới sự thật nguyên sơ.
Chấp nhận thực tại như một giấc mơ.
Đời sống
Đời sống dựa vào tư duy
Chảy trôi thuận dòng suy nghĩ
Đơm hoa kết trái từ suy nghĩ
Khi một ý nghĩ sinh khởi
Lời và hành động hình thành
Nếu ý nghĩ ta thiện lành
Thuận cùng sự thật cao cả
Về sinh và diệt
Về dòng chảy tự nhiên của vạn vật
Ta sẽ thấy lặng lẽ, sâu sắc và định tĩnh
Ý nghĩa của Đức hạnh, Pháp, và Tự Nhiên
Trong từ bi, thấu tỏ, và an nhiên
Hãy nỗ lực hết mình.
An vui với vận hành của vạn hữu.
[20] Tên gốc: Phiền não của thế gian