Năm tháng cứ thế trôi qua.
Một ngày, năm 2008. Tôi đang ngồi thiền trên ghế thì ánh sáng tràn ngập. Ánh sáng rọi thẳng vào đầu tôi và cơ thể tôi nổ tung, tan biến. Chỉ còn cái giác. Tâm chỉ còn là cái giác bao trùm, nhất như. Tất cả tế bào vỡ tung, trở về tứ đại, các yếu tố tự nhiên trong hư không.
Một khoảng thời gian sau, nó tập hợp trở lại. Tôi cảm thấy rất nhẹ, hoàn toàn bình an, hoàn toàn tự do, hỷ lạc. Không từ nào có thể tả. Sau đó, khi tôi đi, đứng, hay ngồi, có cảm giác như chân tôi không chạm đất. Thân thể quá nhẹ. Cảm giác rất đặc biệt. Tôi nghĩ đến Tứ Diệu Đế và tự kiểm chứng. Thật rõ ràng. “À, khổ diệt bởi vì không ở trong nhị nguyên, không ở bờ này hay bờ kia, không ở với hạnh phúc hay bất hạnh.” Tâm tôi tỏ tường và tự do khỏi mọi dính mắc.
Hồi trong tù ở Miến Điện, tôi cũng trải qua việc thân thể nổ tung nhưng trải nghiệm đó không giống ở rừng Redwood. Lúc đó, nó nổ từ giữa thân. Còn trong rừng Redwood, nó đến từ đỉnh đầu. Ở rừng Redwood, trải nghiệm sâu hơn nhiều. Mọi thứ đều rõ ràng, tỏ tường. Tôi có thể nhìn rõ các mạch máu hay dây thần kinh trong mắt, trong tai, trong mũi. Tất cả mọi thứ đều có thể nhìn rõ, sáng rỡ. Trong đêm đen, tôi đi không cần đèn; vẫn nhìn rõ mọi thứ. Mắt tôi thay đổi. Tôi có thể nhìn rõ trong bóng tối. Tình trạng này kéo dài khoảng 3 ngày 3 đêm. Lúc nào cũng sáng rực như vậy.
Sau 3 ngày 3 đêm, mọi thứ bắt đầu trở lại bình thường. Tôi trở lại bình thường. Giờ thì tôi biết là nó bình thường. Tôi bình thường.
Trở lại bình thường nghĩa là gì? Nó nghĩa là trả mọi thứ lại bình thường là nó. Tôi bình thường. Tôi không có gì đặc biệt. Mọi thứ tôi nhìn đều bình thường. Nó giống như các bậc thầy đã nói. Đầu tiên, ta thấy núi là núi, sông là sông. Sau đó, ta thấy núi không phải núi, sông không phải sông. Chỉ là tứ đại. Chỉ là sự giả hợp của các yếu tố, không là cái gì cả. Cuối cùng, ta lại thấy núi là núi, sông là sông. Trở lại bình thường.
Nhưng chưa xong đâu. Tôi biết.
Tôi ở rừng thêm 6 tháng rồi quyết định về thăm Sunnataram. Từ rừng, tôi đi bộ ra xa lộ để bắt xe. Đó là năm 2008. Đã 6 năm kể từ khi tôi rời Sunnataram.
Tan biến
Ngọn lửa đã tàn
còn có thể khơi.
Đêm biến thành ngày,
và ngày thành đêm tối.
Nhưng hạt mầm luân hồi một khi bật gốc,
mọi dính mắc rụng rơi,
vòng sinh tử vĩnh viễn dừng.
Tận triệt,
mãi mãi.
Giữa Không
Có và không:
một cặp.
Pháp bất khả tư nghì, vượt Có-Không,
rỗng rang, sáng chiếu.
Theo nghiệp lực, chạy không ngừng…
trôi lăn mãi…
Nhưng nếu dừng,
Giữa KHÔNG…!
Giác ngộ!
Tâm thấu đạo
Hành đạo
Là trở lại với bản chất nguyên thủy ban sơ
Vốn thuần tịnh, là cội nguồn muôn sáng tạo
Mỗi chúng ta đều sẵn trí tuệ
Chỉ có điều đôi khi ta thiếu đi tỉnh giác
Sự nhận biết bị mê mờ
Này con,
Hãy chăm chỉ đánh thức chánh niệm
Tự kiểm soát bản thân
Cố gắng thấu rõ về mình
Đừng để bên ngoài khuấy động.
Không lo lắng, không chú tâm quá mức
Vào bất cứ điều gì.
Khi con hướng tâm vào một điều gì
Rồi hình thành suy nghĩ về nó
Và bám chặt suy nghĩ mà không chịu từ bỏ.
Thì con tự gây khổ cho mình.
Tâm giác ngộ thì luôn hỉ lạc, an bình.
Tâm biết buông cũng vậy.
Buông tự nhiên, không cần nỗ lực.
Khi tâm tròn đầy chánh niệm, tỉnh thức.
Tâm sẽ như một bông hoa sen bung nở vẹn toàn.
Vạn dòng Pháp là một[21]
Vạn dòng Pháp là một
Ai xuôi dòng chính pháp
Đều sẽ đến Niết Bàn
Cội gốc của bình an
Nơi tự do vô ngại
Nơi tâm không điều kiện.
Sự sống vĩnh cửu
Có, như thể ta không có
Là, như thể ta không là
Dù kiếm tìm, hành động điều gì
Cũng bằng tấm lòng trong trẻo
Lòng Không.
Không dính, không mắc.
Nói, nghĩ, và làm
Trong Không
Khi ta còn hiện hữu
Hành xử cùng muôn sự
Tuỳ thuận nhân duyên
Hoà hợp quy luật vạn hữu
Sống chính trực,
Hài hoà,
Vừa đủ,
Trong sáng.
Buông cái chết
Không cầu xin tiền tài
Chỉ đi con đường đức hạnh
Như thế trái tim dũng mãnh
Trái tim sạch mọi lo phiền
Trái tim vui sao!
Lành khỏi muôn bệnh nhờ Pháp
Luôn sẵn sàng dâng hiến
Trong thiện nguyện và thấu biết chân thành
Ôi, trái tim an lành!
Thấu tỏ, sáng rõ!
Vĩnh cửu là đây!
[21] Tên gốc: Vạn dòng Pháp