Ngày tôi ở rừng ra, tóc tôi đã muối tiêu và dài ngang lưng. Râu cũng dài và muối tiêu. Tôi gày hơn bây giờ nhiều.
Tôi vẫn còn một ít tiền nhưng không muốn dùng. Tôi muốn sống tự nhiên; thế nên tôi cứ đi lang thang như một người vô gia cư không tiền. Tôi để mọi việc tự xảy ra. Tôi chỉ đi bộ từ trong rừng ra xa lộ, rồi bước theo xa lộ hướng về phía San Diego. Tôi hỏi người xung quanh cách đi từ đây về chùa; sau đó tôi cứ đi bộ dọc xa lộ theo hướng họ chỉ. Thỉnh thoảng, tôi đứng lại vẫy xe. Thỉnh thoảng có xe dừng lại cho tôi đi nhờ. Có khi đi nhờ được một đoạn ngắn, có khi được một đoạn dài. Không quan trọng. Cứ đi tự do như vậy.
Ở các thành phố và thị trấn trên đường, tôi sống với người vô gia cư. Tôi nói chuyện với họ, ăn với họ và ăn như họ. Nhiều ngày, tôi bới thùng rác ngoài đường tìm thức ăn. Chẳng quan trọng. Cũng có lúc thùng rác cũng không có đồ ăn và rất đói thì tôi mới lấy tiền mua cái gì đó.
Tôi lang thang như vậy khoảng 1 tháng thì về tới Sunnataram.

Cái thấy tất thảy là Một
Cái thấy tất thảy là Một
Con hãy để nó ngập tràn trái tim
Thật mát lành là pháp về nhất thể.
Sự nhận biết, thấu tỏ Tôi trong Nhất Thể
Ôi sự bừng sáng đột ngột
Khi quan sát Tôi
Mà không dính mắc.
Pháp khắp trên mặt đất
Hãy xem thiên nhiên là Pháp
Là cội nguồn sự thật
Là hoàn toàn giác ngộ
Là Phật
Mọi hiện hữu đều có nền tảng Phật.
Mọi hiện hữu lưu xuất từ nguồn.
Xem âm thanh là Pháp
Nhìn kỹ!
Nghe kỹ!
Con sẽ chỉ được, không mất
Mọi hiện hữu đều hiển bày sự thật
Pháp thị hiện khắp mặt đất này
Xung quanh con Pháp đang diễn bày.
Con là Pháp.
Chỉ cần con để ý quan sát
Khi bình lặng nơi thân.
Đức Phật
Là Phật… giác ngộ,
Tiếp tục mọi công việc
Bằng từ bi, từ bi.
Là Thầy… tự thấu pháp
Rằng vô lượng hiện tướng muôn nơi
Là Một.
Ngài dậy… buông cái tôi
Mà không buông bổn phận.
Là Thái Tử… từ bỏ ngai vàng
Mà không bỏ kiếm tìm sự thật.
Yoga… Om!
Tôi xin làm con Phật
Sống giữa thiên nhiên,
Tràn đầy tình yêu trí tuệ
Tôi xin luôn bình thường
Luôn an định.
Đây là bài thơ về con đường thánh.