Vị thầy áo trắng

Vào năm thứ 3 của thời kỳ đạo sĩ, tôi đi bộ tới núi Phukradung, tỉnh Loei. Đây là một khu vực rất đặc biệt. Những bậc tu hành có kinh nghiệm đều biết sự đặc biệt của nó. Đỉnh núi đó phẳng như một cái bàn. Năm đó, tôi sống trong một vách núi. Mỗi bình minh, tôi ngồi ở vách núi, mở to mắt nhìn thẳng mặt trời. Đôi khi trời mù, không có mặt trời, thì tôi thắp nến và thực hành nhìn thẳng vào ngọn lửa nến. Trong thời kỳ này, thiên nhãn, thiên nhĩ của tôi mở. Tôi có thể nhìn rất xa, có thể nghe rất xa. Các năng lực thần thông tự khai mở do thiền và định. 

Một đêm, tôi ngồi thiền như thường lệ. Trong thiền định, một vị thầy tóc trắng cầm một quả cầu pha lê xuất hiện. Vị đó nói với tôi, “Yantra, chúng ta chờ con đã lâu. Đã đến lúc con xuất gia để thực hiện sứ mệnh Phật Pháp.”

Sau đêm đó, tôi bị sốt rét. Người tôi sốt run, đắp bao nhiêu chăn vẫn lạnh, nhưng tôi không uống thuốc, không chữa chạy. Tôi cứ kệ nó. Rồi sốt rét nặng dần và ăn lên não. Đầu tôi đau như muốn nổ. Tôi như phát điên. Tôi vẫn nhận biết nhưng không thể kiểm soát được hành động của mình. Nếu tôi thấy ai làm gì không hay là tôi nổi giận, tới mức thô bạo. Tôi đấm vỡ cửa kính. Tôi lấy hai tay bốc than đang cháy rừng rực nhưng không hề bị bỏng. Tôi đá văng cả một bồn chứa nước lớn. Chim đang bay trên trời, tôi chỉ vào nó, hét “rơi” thì nó rơi chết. Lúc đó, tôi không làm chủ được nên nhiều loại năng lực do hành thiền định tự thoát ra. Bốn người kiểm lâm to lớn đến túm tôi để đưa tôi đi bệnh viện chữa trị; tôi hất văng họ ra. Họ phải chờ tôi ngủ mới có thể đè được tôi xuống, trói lại. Tôi được đưa tới bệnh viện lớn nhất ở Bangkok để chữa vì sốt rét đã ăn vào não. 

Ở bệnh viện, tôi nói với ông bác sĩ, “Ông không thể lấy máu của tôi được đâu”. Ông ấy không tin, lấy kim chọc thẳng vào mạch nhưng máu không chảy vào ống. Tôi bảo ông ấy “tôi không cho máu chảy ra thì máu sẽ không chảy ra”. Ông ấy không tin. Tôi cầm con dao trên khay rạch tay nhưng máu không hề chảy ra. Rồi tôi nói, “Chảy!” thì máu chảy. Tôi lấy tay miết vết rạch; máu liền cầm lại. 

Với nhiều người, những chuyện li kì như thế này hấp dẫn họ bởi vì họ không hiểu. Thân thể chỉ là tứ đại đất, nước, gió, lửa. Khi tu hành, ta sẽ có thể làm chủ được tứ đại. Cho nên nhiều người tu hành có thể đi trên mặt nước, bay trong không trung, phân thân đi nhiều nơi. Chỉ là điều khiển tứ đại. Nhưng có thần thông không có nghĩa là giải thoát. 

Không cần có thần thông. Đừng muốn có thần thông. Đừng đi tu nhằm có thần thông. Đừng nhầm thần thông là giải thoát. Nhiều người bị cái bẫy này. Họ tu vì muốn biết kiếp trước, kiếp sau, muốn đọc tâm người khác, muốn làm được điều này điều kia. Nhưng sự thật là không cần. Không cần thần thông. Sau khi xuất gia, tôi không dùng thần thông nữa. Bây giờ, tôi chỉ sống bình thường. Tôi thấy mọi thứ bình thường. Tôi thấy cái ghế. Tôi thấy cái bàn. Tôi thấy những quả chuối. Ghế là ghế. Bàn là bàn. Chuối là chuối. Mọi thứ là mọi thứ. Chỉ là vậy. Mọi thứ vẫn ở đó nhưng không dính mắc bất cứ thứ gì. Đơn giản vậy.

Năm đó, tôi ở Bangkok một thời gian để điều trị sốt rét. Sau khi ra viện, tôi quyết định xuất gia.

Bà Pu nấu bếp

PV: Bà theo sư phụ bao lâu rồi?

Bà Pu: Mấy chục năm rồi.

PV: Chuyện bắt đầu thế nào ạ?

Bà Pu: Hôm đó, tôi chỉ đi theo chị tôi đến gặp sư phụ. Tôi cũng chẳng tin lắm đâu. Tôi thấy người ta hâm mộ sư phụ thế, nó cứ kỳ kỳ. Tôi không thích kiểu thế. Người ta đến rất đông. Ai cũng muốn đến gần sư phụ. Lúc sư phụ đến, người ta thi nhau trải khăn trắng dưới đất cho sư phụ bước lên. Tôi và chị tôi cũng lấy khăn mùi xoa trải xuống. Sau rồi tôi gói cái khăn lại cất đi. Tôi không nghĩ gì đến nó nữa. Vài hôm sau, chị tôi bảo khi sư phụ bước lên thì khăn của vài người có hình hoa sen nhỏ, khăn của chị tôi thì không có. Tôi mới nhớ đến cái khăn của tôi. Tôi mở khăn ra. Thì có một hình hoa sen nhỏ xíu ở góc khăn. Tự nhiên tôi thấy rất vui. Rất là vui.

PV: Cái mà bà ấn tượng nhất về sư phụ là gì?

Bà Pu: Lòng từ bi. Sự thanh tịnh. Sư phụ quá thanh tịnh.

Quotes

An hòa

Cô tịch.
Gió nhẹ
Xuyên qua rừng thông khuya.
Rì rầm
Những lời huyền diệu.
Rừng thông và vách núi cao
Hoan hỉ khúc ca êm dịu
Nghiêm trang, du dương, thần thánh
Tôi ngồi giữa thiên nhiên cô tịch
Tâm hoà vạn hữu
Như thế, tôi biết tất cả là Một
Không gì có thể chia cắt vạn hữu và tôi.

Quotes

Con đom đóm nhỏ

Cậu bé xách cây đèn nhỏ
Trong hang mờ mờ tối
Tôi ngắm em
Còn em ngắm cây đèn
Mắt em long lanh
Cảnh tượng tinh khiết tuyệt vời!

Ý nghĩ em vui
Cử chỉ em sáng ngời
Hai chúng tôi sóng bước
Vào hang.

Lòng hang rộng và sâu
Lặng im và dịu mát
Không khí hợp để ngồi thiền

Một cơn gió thoảng qua
Yên ả quá!
Em bé và tôi miên man suy nghĩ
Trong tôi lời thơ tuôn trào.

Hoàng hôn đang buông
Và đêm đang đến
Rồi sẽ là ngày mới
Và sẽ lại là đêm
Nhanh sao là thời gian!
Vậy mà lòng tôi không vướng bận.
Tôi quên mọi cảm giác
Thi thoảng mới nhận ra
Có chút mệt.
Nhưng tôi không lo lắng
Không bồn chồn
Chỉ còn nhận biết tinh khôi
Sâu sắc, tự sinh, tự diệt.

Bất chợt
Một con đom đóm nhỏ
Lập lòe bay trong bóng tối
Rồi dừng nghỉ trên tường cạnh tôi.

À, hiểu rồi
Thông điệp cho tôi đó.
Bất kỳ ai
Nhìn vào ánh sáng trong mình
Dù nhỏ nhoi đến đâu
Cũng có thể tự soi đường,
Như con đom đóm nhỏ.

Nào, ta tự thắp lên ngọn đèn Pháp!
Trong tim.

Quotes

Không gì để có, không gì để là

Có, như thể ta không có
Là, như thể ta không là
Thật ra chẳng có gì để có, để là.
Vạn hữu chỉ là một dòng trôi chảy
Của tự nhiên! Chỉ tự nhiên thuần khiết!
Không thực có một người, một sinh vật, hay bất cứ một ai!

Kinh dạy:
Suddhi Dhamma Pavattanti
“Chỉ có pháp tự nhiên đang vận động”.
Sabbe Dhamma Annata
“Mọi pháp đều vô ngã”.
Có và Là xuất hiện sau
Chẳng có gì dài lâu:
Bất cứ thứ gì khởi sinh đều sẽ diệt
Thế nên chẳng có gì để có và nắm giữ
Trước Có là Không Có.
Trước Là là Không-Là
Có và Là đều là ảo tưởng
Là các tính trạng giả định nhất thời.

Này con,
Buông mọi bám giữ.
Không nắm bắt các trạng thái tạm hợp thành.
Con sẽ vượt mọi khổ đau.

Quotes

Mùa đau khổ

Khi con khổ đau
Tâm ngập chìm phiền não
Bởi con chạy theo cảm xúc.
Hãy nhìn,
Bậc thông tuệ
Nhận biết mọi thọ khổ
Trực diện, và quan sát thản nhiên
Họ không đắm chìm, dính mắc
Cả với hạnh phúc, niềm vui
Rộng lòng với vui và khổ

Cỏ cây ôm đón mọi mùa
Mùa hạ, mùa mưa, đông giá
Không hề phàn nàn, trách cứ
Khi không chịu nổi buốt giá
Cây trút lá
Để đâm chồi lúc mùa mưa

Cứ thế cỏ cây chấp nhận mọi mùa
Lớn đều trong muôn hoàn cảnh
Trổ lộc, đâm cành, ra hoa, kết trái
Vui đón những ánh mặt trời
Tỏa rộng bóng râm mát lành
Cho khách bộ hành qua lại
Dù chính cây chịu bỏng cháy
Để mang dịu mát cho đời

Này con, hãy đón mời
Khổ đau cũng như hạnh phúc
Như những mùa trong đời sống
Cứ vậy đi giữa cuộc đời.

Vào năm thứ 3 của thời kỳ đạo sĩ, tôi đi bộ tới núi Phukradung, tỉnh Loei. Đây là một khu vực rất đặc biệt. Những bậc tu hành có kinh nghiệm đều biết sự đặc biệt của nó. Đỉnh núi đó phẳng như một cái bàn. Năm đó, tôi sống trong một vách núi. Mỗi bình minh, tôi ngồi ở vách núi, mở to mắt nhìn thẳng mặt trời. Đôi khi trời mù, không có mặt trời, thì tôi thắp nến và thực hành nhìn thẳng vào ngọn lửa nến. Trong thời kỳ này, thiên nhãn, thiên nhĩ của tôi mở. Tôi có thể nhìn rất xa, có thể nghe rất xa. Các năng lực thần thông tự khai mở do thiền và định. 

Một đêm, tôi ngồi thiền như thường lệ. Trong thiền định, một vị thầy tóc trắng cầm một quả cầu pha lê xuất hiện. Vị đó nói với tôi, “Yantra, chúng ta chờ con đã lâu. Đã đến lúc con xuất gia để thực hiện sứ mệnh Phật Pháp.”

Sau đêm đó, tôi bị sốt rét. Người tôi sốt run, đắp bao nhiêu chăn vẫn lạnh, nhưng tôi không uống thuốc, không chữa chạy. Tôi cứ kệ nó. Rồi sốt rét nặng dần và ăn lên não. Đầu tôi đau như muốn nổ. Tôi như phát điên. Tôi vẫn nhận biết nhưng không thể kiểm soát được hành động của mình. Nếu tôi thấy ai làm gì không hay là tôi nổi giận, tới mức thô bạo. Tôi đấm vỡ cửa kính. Tôi lấy hai tay bốc than đang cháy rừng rực nhưng không hề bị bỏng. Tôi đá văng cả một bồn chứa nước lớn. Chim đang bay trên trời, tôi chỉ vào nó, hét “rơi” thì nó rơi chết. Lúc đó, tôi không làm chủ được nên nhiều loại năng lực do hành thiền định tự thoát ra. Bốn người kiểm lâm to lớn đến túm tôi để đưa tôi đi bệnh viện chữa trị; tôi hất văng họ ra. Họ phải chờ tôi ngủ mới có thể đè được tôi xuống, trói lại. Tôi được đưa tới bệnh viện lớn nhất ở Bangkok để chữa vì sốt rét đã ăn vào não. 

Ở bệnh viện, tôi nói với ông bác sĩ, “Ông không thể lấy máu của tôi được đâu”. Ông ấy không tin, lấy kim chọc thẳng vào mạch nhưng máu không chảy vào ống. Tôi bảo ông ấy “tôi không cho máu chảy ra thì máu sẽ không chảy ra”. Ông ấy không tin. Tôi cầm con dao trên khay rạch tay nhưng máu không hề chảy ra. Rồi tôi nói, “Chảy!” thì máu chảy. Tôi lấy tay miết vết rạch; máu liền cầm lại. 

Với nhiều người, những chuyện li kì như thế này hấp dẫn họ bởi vì họ không hiểu. Thân thể chỉ là tứ đại đất, nước, gió, lửa. Khi tu hành, ta sẽ có thể làm chủ được tứ đại. Cho nên nhiều người tu hành có thể đi trên mặt nước, bay trong không trung, phân thân đi nhiều nơi. Chỉ là điều khiển tứ đại. Nhưng có thần thông không có nghĩa là giải thoát. 

Không cần có thần thông. Đừng muốn có thần thông. Đừng đi tu nhằm có thần thông. Đừng nhầm thần thông là giải thoát. Nhiều người bị cái bẫy này. Họ tu vì muốn biết kiếp trước, kiếp sau, muốn đọc tâm người khác, muốn làm được điều này điều kia. Nhưng sự thật là không cần. Không cần thần thông. Sau khi xuất gia, tôi không dùng thần thông nữa. Bây giờ, tôi chỉ sống bình thường. Tôi thấy mọi thứ bình thường. Tôi thấy cái ghế. Tôi thấy cái bàn. Tôi thấy những quả chuối. Ghế là ghế. Bàn là bàn. Chuối là chuối. Mọi thứ là mọi thứ. Chỉ là vậy. Mọi thứ vẫn ở đó nhưng không dính mắc bất cứ thứ gì. Đơn giản vậy.

Năm đó, tôi ở Bangkok một thời gian để điều trị sốt rét. Sau khi ra viện, tôi quyết định xuất gia.

Bà Pu nấu bếp

PV: Bà theo sư phụ bao lâu rồi?

Bà Pu: Mấy chục năm rồi.

PV: Chuyện bắt đầu thế nào ạ?

Bà Pu: Hôm đó, tôi chỉ đi theo chị tôi đến gặp sư phụ. Tôi cũng chẳng tin lắm đâu. Tôi thấy người ta hâm mộ sư phụ thế, nó cứ kỳ kỳ. Tôi không thích kiểu thế. Người ta đến rất đông. Ai cũng muốn đến gần sư phụ. Lúc sư phụ đến, người ta thi nhau trải khăn trắng dưới đất cho sư phụ bước lên. Tôi và chị tôi cũng lấy khăn mùi xoa trải xuống. Sau rồi tôi gói cái khăn lại cất đi. Tôi không nghĩ gì đến nó nữa. Vài hôm sau, chị tôi bảo khi sư phụ bước lên thì khăn của vài người có hình hoa sen nhỏ, khăn của chị tôi thì không có. Tôi mới nhớ đến cái khăn của tôi. Tôi mở khăn ra. Thì có một hình hoa sen nhỏ xíu ở góc khăn. Tự nhiên tôi thấy rất vui. Rất là vui.

PV: Cái mà bà ấn tượng nhất về sư phụ là gì?

Bà Pu: Lòng từ bi. Sự thanh tịnh. Sư phụ quá thanh tịnh.

Quotes

An hòa

Cô tịch.
Gió nhẹ
Xuyên qua rừng thông khuya.
Rì rầm
Những lời huyền diệu.
Rừng thông và vách núi cao
Hoan hỉ khúc ca êm dịu
Nghiêm trang, du dương, thần thánh
Tôi ngồi giữa thiên nhiên cô tịch
Tâm hoà vạn hữu
Như thế, tôi biết tất cả là Một
Không gì có thể chia cắt vạn hữu và tôi.

Quotes

Con đom đóm nhỏ

Cậu bé xách cây đèn nhỏ
Trong hang mờ mờ tối
Tôi ngắm em
Còn em ngắm cây đèn
Mắt em long lanh
Cảnh tượng tinh khiết tuyệt vời!

Ý nghĩ em vui
Cử chỉ em sáng ngời
Hai chúng tôi sóng bước
Vào hang.

Lòng hang rộng và sâu
Lặng im và dịu mát
Không khí hợp để ngồi thiền

Một cơn gió thoảng qua
Yên ả quá!
Em bé và tôi miên man suy nghĩ
Trong tôi lời thơ tuôn trào.

Hoàng hôn đang buông
Và đêm đang đến
Rồi sẽ là ngày mới
Và sẽ lại là đêm
Nhanh sao là thời gian!
Vậy mà lòng tôi không vướng bận.
Tôi quên mọi cảm giác
Thi thoảng mới nhận ra
Có chút mệt.
Nhưng tôi không lo lắng
Không bồn chồn
Chỉ còn nhận biết tinh khôi
Sâu sắc, tự sinh, tự diệt.

Bất chợt
Một con đom đóm nhỏ
Lập lòe bay trong bóng tối
Rồi dừng nghỉ trên tường cạnh tôi.

À, hiểu rồi
Thông điệp cho tôi đó.
Bất kỳ ai
Nhìn vào ánh sáng trong mình
Dù nhỏ nhoi đến đâu
Cũng có thể tự soi đường,
Như con đom đóm nhỏ.

Nào, ta tự thắp lên ngọn đèn Pháp!
Trong tim.

Quotes

Không gì để có, không gì để là

Có, như thể ta không có
Là, như thể ta không là
Thật ra chẳng có gì để có, để là.
Vạn hữu chỉ là một dòng trôi chảy
Của tự nhiên! Chỉ tự nhiên thuần khiết!
Không thực có một người, một sinh vật, hay bất cứ một ai!

Kinh dạy:
Suddhi Dhamma Pavattanti
“Chỉ có pháp tự nhiên đang vận động”.
Sabbe Dhamma Annata
“Mọi pháp đều vô ngã”.
Có và Là xuất hiện sau
Chẳng có gì dài lâu:
Bất cứ thứ gì khởi sinh đều sẽ diệt
Thế nên chẳng có gì để có và nắm giữ
Trước Có là Không Có.
Trước Là là Không-Là
Có và Là đều là ảo tưởng
Là các tính trạng giả định nhất thời.

Này con,
Buông mọi bám giữ.
Không nắm bắt các trạng thái tạm hợp thành.
Con sẽ vượt mọi khổ đau.

Quotes

Mùa đau khổ

Khi con khổ đau
Tâm ngập chìm phiền não
Bởi con chạy theo cảm xúc.
Hãy nhìn,
Bậc thông tuệ
Nhận biết mọi thọ khổ
Trực diện, và quan sát thản nhiên
Họ không đắm chìm, dính mắc
Cả với hạnh phúc, niềm vui
Rộng lòng với vui và khổ

Cỏ cây ôm đón mọi mùa
Mùa hạ, mùa mưa, đông giá
Không hề phàn nàn, trách cứ
Khi không chịu nổi buốt giá
Cây trút lá
Để đâm chồi lúc mùa mưa

Cứ thế cỏ cây chấp nhận mọi mùa
Lớn đều trong muôn hoàn cảnh
Trổ lộc, đâm cành, ra hoa, kết trái
Vui đón những ánh mặt trời
Tỏa rộng bóng râm mát lành
Cho khách bộ hành qua lại
Dù chính cây chịu bỏng cháy
Để mang dịu mát cho đời

Này con, hãy đón mời
Khổ đau cũng như hạnh phúc
Như những mùa trong đời sống
Cứ vậy đi giữa cuộc đời.

Quotes

Ai đó hỏi tôi vì sao chọn cuộc đời xuất gia?

Tôi trả lời:
Vì tôi đã thấu rõ vô thường.
Không thể tìm đâu hạnh phúc đích thực
Trong cuộc đời thế tục.
Thế giới luôn mệt nhoài, kiệt sức.
Triền miên tranh đấu, sa đoạ, hoang mang.
Thế nên tôi quyết tâm
Theo bước chân Đức Phật.
Người chỉ ra hạnh phúc đích thực:
Thứ hạnh phúc không bấp bênh, không thiêu đốt
Hạnh phúc không hề hàm chứa khổ đau.
Tôi chọn con đường sống với thiên nhiên:
Con đường thanh tịnh.
Con đường an tĩnh.
Mát lành như dưới bóng cây.
Biết đủ với mình, biết điều tiết bản thân.
Trái tim tự do, không còn dính mắc.
Vẫn tràn ngập tình thương.

© Copyright 2021 by Phan Viet Author.
All rights reserved.