Tin xấu bắt đầu vào khoảng tháng 1-1994. Nó đến bất ngờ. Tôi không nhớ báo nào đưa tin đầu tiên. Hình như là một tờ báo nhỏ. Sau đó thì các báo lớn phụ họa. Họ đưa tin rằng tôi có quan hệ với phụ nữ, tôi phá rừng, tôi lăng mạ ngài Tăng Thống và quan chức chính phủ, tôi không giữ giới luật… Rất nhiều tội.
Tôi biết tin lần đầu khi đang giảng pháp tại chùa Satanat gần Bangkok. Thầy trụ trì chùa đã mời tôi đến giảng pháp vài ngày. Ngày hôm đó, sau bữa trưa, người ta đưa cho tôi tờ báo có đăng các cáo buộc.
Khi tôi nhìn thấy bài báo, những khoảnh khắc đầu tiên, tôi buồn. Tôi không giận. Tôi không sợ. Không lo lắng. Nhưng có buồn. Bởi vì nó không công bằng. Tôi nghĩ “Suốt những năm qua, mình chỉ tập trung tu hành và đã tu hành rất nghiêm túc, tại sao họ lại làm vậy?” Rồi tôi nghĩ “À, hóa ra có những người không vui khi thấy mình trưởng thành trong pháp.” Tôi thực sự ngạc nhiên khi nhận ra điều này.
Nhưng rồi tôi nghĩ đến các bậc thầy khác cũng đã từng phải chịu kiếp nạn tai tiếng. Như thiền sư Kubasiwichai mà tôi treo ảnh trên kia. Đó là một bậc thầy lớn ở miền Nam nước Thái, một bậc a-la-hán đã độ rất nhiều người. Ngài từng bị buộc nhiều tội và phải vào tù rất lâu; ngài qua đời khi còn trẻ. Rồi tôi nghĩ đến đức Phật. Đức Phật cũng bị vu khống và hãm hại. Người ta cho phụ nữ đến vu cho Phật làm họ mang thai. Họ hãm hại ngài bằng nhiều cách. Sau này tôi mới nhận ra rằng có những người không vui khi thấy tôi có nhiều đệ tử xuất gia và tại gia. Họ nghĩ rằng tôi sẽ lấn át họ và giành mất vị thế của họ. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ những chuyện này. Chưa bao giờ. Tôi chỉ muốn tu hành và giúp mọi người. Họ tự tưởng tượng rằng tôi muốn quyền lực, muốn nổi tiếng, và rồi họ phải làm gì đó để chặn tôi.
Trong suốt 1 năm sau khi những tin tức đầu tiên được đăng, báo chí không ngừng đưa tin rằng tôi có quan hệ với rất nhiều phụ nữ. Họ nói rằng đi đến đâu tôi cũng có quan hệ với gái mại dâm. Họ nói rằng các phụ nữ vây quanh tôi đều là vợ hoặc bồ bịch của tôi. Nhiều lắm. Họ tưởng tượng những thứ rất ly kì. Thực tế là tôi không bao giờ cho phép người phụ nữ nào chăm sóc tôi một mình. Không bao giờ. Họ cũng nói tôi phá rừng. Nhưng khi tôi xây thiền viện Sunnataram ở Karnchanaburi, tôi không cho phép ai chặt dù một cái cây lớn. Tôi không cho phép điều đó. Họ nói tôi lăng mạ ngài Tăng Thống nhưng chính ngài Tăng Thống nói với tôi “Tôi tin sư. Đừng lo về những chuyện này”.
Nhưng báo chí tiếp tục đưa tin. Khi họ đưa tin tốt về tôi, mọi thứ về tôi đều tốt. Khi họ đưa tin xấu về tôi, mọi thứ về tôi đều xấu. Nó là như vậy.
Tôi có buồn nhưng không để ai thấy. Tôi không muốn ai lo. Tôi chỉ giữ trong lòng. Tôi đọc các tin tức và im lặng.
Các đệ tử của tôi thì rất tức giận. Một số đệ tử của tôi vốn sống đời sống giang hồ trước khi chuyển tâm nên họ nóng tính. Họ muốn phá nhà in của tờ báo chuyên đưa tin xấu về tôi. Họ muốn tấn công tòa soạn. Tôi nói, “Đừng làm vậy. Không cần. Đây là nghiệp của ta. Chắc ta đã làm những điều xấu trong các kiếp quá khứ.” Có những đệ tử của tôi làm quan chức cao cấp trong chính quyền; họ muốn giúp tôi; nhưng tôi nói “Đừng làm gì cả, không cần. Ta chỉ đang trả nghiệp từ quá khứ. Ta chấp nhận nghiệp của mình.”
Lúc đầu, giáo hội Thái thành lập một hội đồng để điều tra các tội mà người ta gán cho tôi. Giáo hội triệu tập tôi tới một cuộc họp ở chùa Somonat tại Bangkok. Thị giả của ngài Tăng Thống ở chùa này. Ngài biết tôi đã lâu và hiểu rõ tôi. Sư phụ xuất gia cho tôi cũng từ miền Nam lên Bangkok dự họp. Ngài Tăng Thống đã mời sư phụ lên. Nhiều vị thầy lớn cũng được mời đến để chất vấn tôi.
Trong buổi họp hôm đó, các thành viên hội đồng hỏi tôi rất nhiều. Họ hỏi tôi về tội danh chính thức là lăng mạ ngài Tăng Thống và một quan chức chính phủ. Tôi chưa bao giờ làm điều này. Họ hỏi tôi về chuyện quan hệ với phụ nữ và chuyện phá rừng. Tôi trả lời từng câu hỏi một. Giáo hội phỏng vấn cả một số nhân chứng, một số đệ tử của tôi, và nhiều người khác. Cuối cùng, hội đồng kết luận rằng các câu chuyện mà báo chí đưa là không đúng sự thật. Giáo hội kết luận tôi không làm gì sai.
Nhưng phía đối lập và báo chí không thích kết quả này. Họ nói tôi đã gây sức ép lên Giáo hội. Thời đó, báo chí kiếm được rất nhiều tiền vì câu chuyện này. Họ gọi nó là một trong những vụ scandal lớn nhất Thái Lan. Ngày nào báo cũng bán hết. Họ không muốn câu chuyện nguội đi. Sau khi có kết luận từ Giáo hội, phe đối lập xui người kiện tôi ra tòa dân sự về những tội danh khác.
Thật sự, tôi không bao giờ biết đích xác phía đối lập với tôi là ai. Họ không ra mặt và tôi không tìm hiểu. Lúc đó, chỉ có rất nhiều ồn ào, những lời đồn, và cảm xúc. Duy nhất một lần có một nhóm đi xe buýt đến chùa ở Karnchanaburi để ra mặt phản đối tôi. Họ đỗ xe bên kia đường; giơ băng rôn, khẩu hiệu hò hét chửi rủa tôi. Tôi đi ra nhìn họ rồi đi vào, không nói gì. Các đệ tử của tôi đi ra, bảo họ “Các người mà bước vào đất chùa thì các người chết!” Thế là họ bỏ đi. Một số đệ tử tại gia của tôi không sợ bất cứ cái gì và rất nóng. Tôi luôn phải nhắc họ “Bình tĩnh, bình tĩnh. Đây là nghiệp của ta, không phải nghiệp của các con. Đừng dính vào nghiệp của ta.”
Lúc đó tôi không biết và bây giờ cũng không biết phía đối lập với mình là ai. Tôi nghĩ không quan trọng. Lúc đó không quan trọng, bây giờ cũng không quan trọng. Chính thức thì người đưa đơn kiện tôi ra tòa là hai phụ nữ. Một người giận tôi vì em gái của bà ấy hộ độ cho một đệ tử cũ của tôi. Sư ấy từng theo học tôi, sau đó chuyển sang tu Mật tông Tây Tạng. Em gái của bà ấy cúng dường rất nhiều để sư xây chùa. Bà ấy bức xúc em gái chuyện đó và kiện tôi ra tòa với cáo buộc rằng tôi dạy thần thông và tà thuật cho vị sư kia để lừa em gái bà ấy. Khi ra tòa, bà ấy nói tôi dùng tà thuật để lừa phụ nữ phải lòng tôi; rằng rất nhiều phụ nữ say mê tôi vì tôi dùng bùa chú khiến họ như vậy. Tôi nói với bà ấy, “Không phải đâu, bà hiểu nhầm rồi, tôi không bao giờ làm những việc như vậy”. Nhưng bà ấy không tin. Sau này, người ta nói với tôi rằng bà ấy được trả tiền để kiện tôi.
Vì có các vụ kiện dân sự nên tòa triệu tập tôi đến xử. Suốt 1 năm, họ triệu tập tôi nhiều lần. Lần nào tòa triệu tập, tôi cũng đến. Tôi không có gì để ngại. Không có gì để tránh. Không có gì để giấu. Nhưng tòa không kết luận gì cả. Báo chí vẫn in các câu chuyện, lặp đi lặp lại, và phân tích, thêm thắt ngày càng nhiều. Họ tập trung vào chuyện quan hệ của tôi với các phụ nữ. Họ nói tôi có con với một người phụ nữ và muốn tôi thử DNA. Lúc đầu tôi đồng ý. Nhưng các bậc thầy lớn nói với tôi “Đừng làm.” Bởi vì người ta có thể tạo bất cứ kết quả nào họ muốn. Thế nên tôi từ chối. Sau khi sang Mỹ, tôi yêu cầu thử DNA dưới giám sát của một hội đồng độc lập thì họ từ chối.
Thế rồi một ngày, tôi nhận được một lá thư từ ngài Tăng Thống. Thư nói rằng tôi phải tạm thời xả y. Bức thư không nói lý do tại sao, không nói tôi đã làm gì sai. Chỉ nói là tôi phải tạm xả y. Thư có chữ ký của ngài Tăng Thống. Tôi biết ngài buộc phải làm vậy chứ tâm ngài không muốn. Khoảng 2 tuần trước khi bức thư đó tới, tôi đã đến đảnh lễ ngài. Ngài nói với tôi, “Đừng lo. Ta biết chuyện gì đang diễn ra. Ta không tin tất cả những chuyện đó đâu.” Ngài luôn rất từ bi, rất tốt bụng với tôi. Ngài từng gửi y của ngài, cùng với đèn pin, bình nước ấm, và bút cho tôi. Ngài biết tôi thường xuyên ghi chép nên gửi bút cho tôi. Tôi kính trọng ngài lúc đó và vẫn luôn kính trọng. Ngài thực sự rất từ bi.
Khi tôi nhận được lá thư này, tôi bạch với sư phụ tôi và các bậc thầy lớn, “Con sẽ không xả y bởi vì con không làm gì sai. Con chỉ đổi y.”
Tôi đổi y từ vàng sang xanh lá cây đậm, giống như y tôi đang mặc bây giờ. Tôi pha màu xanh lá cây với một chút màu đen thành xanh đậm rồi nhuộm lên y vàng cũ. Tôi thích màu xanh vì nó là màu của hòa bình. Đức Phật cho phép mặc y xanh đậm. Thời của Đức Phật thì ngài và chư tăng mặc y nhuộm bằng nhựa mít. Nó có màu vàng sậm, gần như màu nâu. Thời đó, chư tăng chỉ lấy nhựa mít hòa với nước nóng để nhuộm y. Như thế y sẽ bền.
Vào ngày mà tôi bị buộc phải xả y, khoảng 300 cảnh sát tới chùa. Họ không làm gì cả, chỉ đi quanh xem xét và canh chừng mọi người. Chắc họ sợ có thể có xô xát giữa đệ tử của tôi và nhóm khác. Lúc đó không khí rất căng thẳng. Có thể họ nghe tin đệ tử của tôi đã chuẩn bị vũ khí.
Đệ tử của tôi có chuẩn bị vũ khí thật. Chính mắt tôi nhìn thấy. Họ chuẩn bị súng, súng máy, dao, kiếm. Họ bảo nếu cảnh sát hay bất cứ ai đến động vào người tôi hoặc bắt tôi vào tù, họ sẽ chiến đấu. Tôi bảo họ, “Đừng làm vậy. Các con dừng lại đi.” Tôi nói với họ, “Chuyện này xảy ra chỉ là do ta, không phải do các con. Đừng lo. Ta biết cách tự bảo vệ mình. Ta chỉ đang trả nghiệp cũ.” Tôi giải thích với họ như thế. Tôi nói “Ta không muốn có đổ máu.” Thời điểm đó, nếu tôi không nói, có lẽ đã có đổ máu rồi bởi vì cảnh sát đến nhiều. Hàng trăm cảnh sát và lính. Truyền hình, báo chí rất đông. Không khí rất căng thẳng.
Buổi sáng đó, tôi không nói gì cả. Tôi đắp y xanh đi từ cốc ra. Tôi đi đến nơi tôi vẫn thường ngồi giảng pháp mỗi ngày. Hàng trăm cảnh sát vây quanh tôi khi tôi đi. Tôi ngồi xuống bình thường. Họ đứng thành vòng xung quanh để quan sát.
Lúc đó, tôi không hề nghĩ là tôi sẽ phải rời Thái Lan.
Sự thật là tôi không nghĩ bất cứ điều gì.
Tôi không có kế hoạch gì, không định làm gì.
Chuyện xảy ra và tôi chỉ đợi cho mọi việc qua đi.
Rất nhiều người muốn giúp tôi nhưng tôi đều nói không, đừng làm gì cả. Mọi việc rồi sẽ ổn. Cái gì rồi cũng sẽ ổn. Tôi nói đừng can dự vào nghiệp của tôi, cứ để tôi trả nghiệp. Không sao cả. Có thể trong kiếp quá khứ, tôi đã làm tổn hại đến người khác nên bây giờ tôi phải trả nghiệp. Vậy thôi.
Tôi chỉ chờ cho mọi việc qua đi.
Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Khi các tin xấu mới xuất hiện, tôi vẫn tiếp tục đi giảng pháp khắp Thái và người đến nghe vẫn rất đông. Kể cả sau khi tôi đã đổi y, người tu học với tôi vẫn rất đông. Vẫn còn rất nhiều người có niềm tin vào tôi bởi vì họ đã tu học với tôi và tự thấy mình thay đổi. Nhưng một lần, khi tôi đi lên phía Bắc giảng pháp, tôi uống một ly nước cam người ta đưa cho và sau đó bị liệt nửa người một thời gian ngắn. Nhiều chuyện khác nữa xảy ra. Có lúc, người ta đã gửi thông điệp cho tôi rằng nếu tôi rời khỏi Thái, họ sẽ dừng. Nếu không, họ sẽ không dừng lại.
Tôi không sợ. Tôi không giận. Tôi cũng không hề lo cho tính mạng mình. Tôi chỉ nghĩ, đó là nghiệp của mình. Tôi tiếp tục tu hành và chờ mọi việc qua đi.
Rồi họ ra lệnh tôi không được đi giảng pháp trong lúc chờ xét xử.
Tôi trở về chùa ở Karnchanaburi. Tòa gọi tôi nhiều lần. Trong vòng một năm, tôi đến tòa hơn 10 lần. Lần nào ra tòa, đệ tử của tôi cũng đến ngồi chật phía bên tôi; còn phía bên đối diện thì trống trơn. Nhưng lần nào tôi tới tòa; chuyện cũng không thể kết thúc. Tòa tiếp tục trì hoãn việc ra phán quyết cuối cùng là tôi có tội hay không. Mỗi lần tôi ra tòa, lại tiếp tục hoãn và bảo đợi phiên tòa tới. Cuối cùng họ bảo “tạm dừng vô thời hạn”.
Một năm trôi qua.
Tòa thì dừng vô thời hạn còn báo chí thì tiếp tục đưa tin xấu và kết án. Tôi có nói gì cũng không còn có ý nghĩa. Điều quan trọng là, đến lúc này, tôi không thể giảng pháp được nữa. Chỉ có những đệ tử thân tín sống gần tôi là vẫn kiên định. Còn những người không ở gần thì dần tin những gì báo chí đưa.
Đến lúc này, sư phụ tôi nói với tôi “Con đừng đợi nữa. Họ có nhiều quyền lực hơn con. Họ kiểm soát được tất cả. Con không thể chống lại họ đâu. Không cần làm gì cả. Con đi đi.”
Thực lòng, tôi không hề muốn rời Thái Lan. Đây là quê hương của tôi. Nhưng đến lúc này, tôi phải đi. Tôi bắt đầu lên kế hoạch rời Thái Lan.
Thử thách
PV: Lúc đó sư phụ có rất nhiều đệ tử có địa vị. Họ không giúp sư phụ?
LPY: Họ có muốn giúp. Nhưng ta nói không cần.
PV: Lúc đó có người rời bỏ sư phụ không?
LPY: Nhiều người rời bỏ.
PV: Họ sợ cho bản thân họ?
LPY: Cũng là bình thường mà con.
PV: Sư phụ có bao giờ nghĩ vụ scandal này là một thử thách từ trên xuống không? Vì con thấy cuộc đời của các bậc cao tăng trong lịch sử luôn đầy kiếp nạn. Như thiền sư Hư Vân chẳng hạn.LPY (cười): Cũng có thể.
Sư Somchat
PV: Lúc vụ scandal xảy ra, sư có mặt ở Karnchanaburi không?
Sư Somchat: Có.
PV: Không khí lúc đó thế nào?
Sư Somchat: Căng thẳng. Mọi người chịu nhiều sức ép. Nhiều người phải bỏ đi. Những ai mà đến với sư phụ chỉ vì họ muốn một cái gì đó, thì họ bắt đầu bỏ đi. Còn những người đã ở với sư phụ lâu, thì không sao. Nhưng vẫn chịu nhiều sức ép.
PV: Sư phụ thì sao?
Sư Somchat: Sư phụ thì bình thường. Sư phụ không có gì thay đổi.
Đối mặt khó khăn
Hãy đối mặt khó khăn
Bình thản quan sát chúng
Như những cái cây đối mặt
Với mỗi mùa đến đi
Không nề hà, cây đứng vững trong mưa, lạnh, mùa thu.
Mỗi mùa mỗi lớn.
Mùa trút lá, mùa trổ lá.
Cứ thế, chúng trưởng thành.
Ta cũng như cây, đối diện khổ vui.
Coi chúng như mùa đi mùa đến.
Sao phải bận lòng?
Vững vàng, đàng hoàng tiến bước.
Bên trong phẳng lặng, bình an.
Nếu còn dính mắc
Dính mắc vào thiện, ta ghét ác
Dính mắc vào đúng, ta ghét lỗi lầm
Dính vào bản thân, ta sẽ dính vào người.
Đó là căn nguyên muôn khổ.
Này con,
Hãy nhìn sâu,
Mọi hiện hữu như bóng hình rỗng ruột
Con sẽ tỏ tường bản chất của khổ đau
Vạn pháp vốn vượt ngoài sai, đúng
Còn dính mắc cái đúng,
Còn chán ghét lỗi lầm,
Chưa cùng pháp đâu con.
Hãy thả tâm cân bằng tự nhiên
Trả tâm trống không, rỗng rang như vốn vậy
Khi tâm không còn trên hai bờ sai đúng
Thật pháp là đây.
Quả của đời sống
Trồng cây gì ta được ăn quả đó
Đấy là quy luật tự nhiên
Tất cả chúng ta sinh ra trên đời theo cách giống nhau
Nhưng do nghiệp mà đời sống của chúng ta khác biệt
Ta gieo gì thì sẽ gặt quả đó.
Giống như những cái cây trên cùng mảnh đất trồng.
Sẽ cho quả khác nhau vì hạt giống không đồng.
Hiện tại là quả của quá khứ
Tương lai là quả của hiện tại
Mọi quả đều cần thời gian để chín dần.
Ta gieo hạt hôm nay sẽ hái quả ngày mai
Cuộc đời ta khác nhau là do nghiệp sai khác
Nếu ta chỉ gieo những gì thiện lành, đúng đắn
Ta sẽ luôn gặt thiện nghiệp, thiện duyên.
Khi nhìn hành động của mọi người xung quanh[14]
Khi tâm tự nhận ra
Sự khác nhau giữa rối ren và bình lặng
Trí tuệ sẽ khởi sinh
Này con,
Khi con nhìn hành động của mọi người xung quanh
Kể cả lúc họ thô tháo, hung hăng nhất
Dù họ đang mỉa mai, chửi thề, hay mạt sát
Con hãy chỉ thật lặng yên quan sát
Xem mọi sự diễn ra như sự trình diễn của tự nhiên
Ngay đó là Niết Bàn
Sự triệt tiêu mọi khổ.
Tâm thiện làm việc thiện
Tâm thiện làm việc thiện
Với sự buông xả, hào hiệp
Xem mọi thứ: các hiện tượng hiển nhiên
Dù điều gì xảy ra
Dù điều gì hiện hữu
Dù điều gì biến mất
Chúng chỉ là vậy.
Tàn hoại
Ốm đau
Và chết.
Chúng chỉ là vậy.
Vượt trên suy tàn
Vượt trên ốm đau
Vượt trên cái chết.
Tâm an tự thiện lành[15]
Khi tâm không an
Bất kỳ điều gì ta nghĩ, làm, hay nói
Đều sai lầm, thiếu sót
Và đưa đến hoang mang
Khi tâm đã hoang mang
Mọi diễn bày đều lệch lạc.
Tâm an tự thiện lành
Tự sâu sắc, tự thấu tỏ
Đức Phật luôn chỉ thẳng tâm nguồn đó.
Thẳng tâm nguồn vốn tự bình an.



[14] Tên gốc: Tâm nhất như
[15] Tên gốc: Tâm an